Đối với Thương Lộc, hiện tại không gì quan trọng hơn việc chấm dứt mối quan hệ rắc rối với Khương Diệc.
Khương Diệc cũng nhanh trí, kết hợp với việc mình bị Thương Lộc cà khịa chuyện tiền nong, anh ta lập tức hiểu ra nguyên nhân cô giận.
Lần này Khương Diệc tự biết mình sai, khi đối mặt với Thương Lộc, anh ta hiếm khi hạ giọng xuống, giải thích: "Lúc cô gọi điện cho tôi, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, bình luận đó không phải tôi sắp xếp, tôi chỉ muốn cho họ một bài học thôi, tôi không ngờ..."
"Không ngờ?" Thương Lộc cắt ngang lời Khương Diệc, lặp lại: "Anh muốn nói chỉ là muốn cho một bài học thôi à? Anh muốn nói không ngờ họ lại dùng cách đó để sỉ nhục tôi, nên chuyện này không thể hoàn toàn là lỗi của anh, đúng không?"
Trước giọng chất vấn của Thương Lộc, Khương Diệc theo bản năng muốn phản bác, nhưng há miệng ra lại không nói được gì, cuối cùng chỉ đành gật đầu: "... Phải."
Thương Lộc nhắm mắt lại, bàn tay đặt trên tay nắm cửa run nhẹ, chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt thật ghê tởm đến mức xa lạ.
Việc anh ta có ngờ tới hay không chẳng quan trọng, nhân viên của chương trình cũng chỉ làm theo lời anh ta mà thôi, dù thế nào thì xuất phát điểm của anh ta vẫn là ác ý với cô.
Anh ta rốt cuộc có ý gì, lại nói thế nào, mới khiến người khác nghĩ rằng cô có thể bị chà đạp như vậy?
Cô với anh ta dù sao cũng quen biết mấy chục năm, vậy mà anh ta lại không nể mặt cô chút nào trước mặt người ngoài.
Nhưng Thương Lộc không muốn đôi co vô nghĩa với Khương Diệc nữa, cô không có thời gian và sức lực cho việc đó, cô chỉ muốn giải quyết vấn đề.
Vì vậy, Thương Lộc hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, nói thẳng: "Anh nghĩ thế nào không quan trọng, ý tôi là hủy hôn ước, càng sớm càng tốt."
Dù không hiểu tại sao Thương Lộc lại đột ngột đưa ra quyết định này, nhưng thái độ tránh anh ta như tránh tà của Thương Lộc vẫn khiến Khương Diệc đen mặt.
Vì vậy, giọng Khương Diệc cũng lạnh lùng hẳn đi, nói thẳng: "Thương Lộc, cô đừng trẻ con như vậy. Hôn ước của chúng ta là do cha mẹ hai bên sắp đặt, liên quan đến lợi ích kinh doanh của hai gia đình, không phải chúng ta nói hủy là hủy được. Dù chúng ta có hủy hôn, chú Thương cũng sẽ không dễ dàng đồng ý đâu."
Khương Diệc luôn giỏi dùng lời ngon tiếng ngọt để thuyết phục người khác, thấy Thương Lộc không phản bác, anh càng cảm thấy mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát của mình, tiếp tục nói: "Cô nghỉ ngơi cho khuây khỏa đi, 5 giờ chiều mai tôi đến đón cô, bố mẹ tôi vừa từ nước ngoài về, muốn cùng cô ăn tối."
Nói xong, anh ta rời đi, không muốn lãng phí thời gian với Thương Lộc nữa.
5 giờ chiều hôm sau.
Xe của Khương Diệc dừng trước chung cư của Thương Lộc, nhưng anh vẫn không gọi được cho cô, gõ cửa cũng không ai trả lời.
Không biết Thương Lộc đã đi đâu, Khương Diệc định kiên nhẫn chờ cô thêm một lúc, như hôm qua.