Trong lúc mơ màng, một giọng nữ nhẹ nhàng, nhưng có phần khó xử vang lên: “Khương thiếu, hay là cậu về trước đi, cô chủ nhà tôi đang bệnh.” 

Giọng nam lạnh lùng lại ẩn chứa cơn giận không giấu nổi: “Chuyện cô ta bắt nạt Lâm Lâm cần có lời giải thích rõ ràng.” 

Lời vừa dứt, cánh cửa phòng vốn chỉ khép hờ liền bị đẩy mạnh từ bên ngoài, theo đó là tiếng bước chân chậm rãi tiến lại gần. 

Thương Lộc chỉ cảm thấy đầu mình càng đau hơn, còn tay thì đột nhiên bị một cảm giác lạnh lẽo bao phủ. 

Người trước mặt dùng sức kéo cô dậy khỏi giường dù cô đang bệnh, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng mà phải ép cô dậy thế này. 

Cố mở mắt ra, Thương Lộc nhìn thấy một gương mặt quen thuộc. Người đàn ông trong bộ vest chỉnh tề, gương mặt điển trai lại lạnh lùng như băng, ánh mắt dù cố tỏ vẻ bình thản nhưng vẫn lộ rõ sự tức giận và ghét bỏ. 

Cô cảm nhận được cơn đau nơi cổ tay nhưng vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, bản năng thúc đẩy Thương Lộc muốn giằng tay ra. Tuy nhiên, vì đang sốt cao, cả người cô không có chút sức lực nào. 

Cố nén sự khó chịu, cô thở dồn dập rồi cất giọng khàn khàn hỏi: “Khương Diệc, anh muốn làm gì?” 

Người đàn ông trước mắt là Khương Diệc, con trai độc nhất của gia tộc Khương. So với bạn bè đồng trang lứa, anh cũng coi như là một người tuấn tú tài giỏi. Đồng thời còn là vị hôn phu đã hơn mười năm của cô. 

Khương Diệc đứng nhìn cô từ trên cao, giọng nói lạnh lùng: “Chuyện vết thương trên chân Lâm Lâm là như thế nào? Cô ấy không chịu nói với tôi.” 

Lâm Lâm, tức Ninh Lâm, là nữ diễn viên cùng đoàn với Thương Lộc. 

Việc Khương Diệc nhắc đến Ninh Lâm khiến Thương Lộc cảm thấy khó chịu. Cô vốn không ưa Ninh Lâm. Dù Khương Diệc là vị hôn phu của cô, nhưng anh lại tỏ ra thích Ninh Lâm, thậm chí còn nhiều lần đến phim trường thăm cô ta, hoàn toàn coi Thương Lộc như người vô hình

Chẳng có người phụ nữ nào chịu nổi cảnh bị “cắm sừng” công khai như vậy, và Thương Lộc cũng không phải ngoại lệ. Tuy nhiên, Thương Lộc vừa hoàn thành xong cảnh quay mấy ngày trước, nên cô hoàn toàn không biết lần này có chuyện gì xảy ra. Thế nên, cô trả lời dửng dưng: “Cô ấy không nói cho anh, thì chẳng lẽ lại tâm sự với tôi sao?” 

Khương Diệc thoáng bất ngờ, không ngờ Thương Lộc, người luôn dành tình cảm cho mình, lại có thể trả lời bằng thái độ như vậy. 

Giọng anh trở nên lạnh lùng hơn: “Thương Lộc, đây không phải lần đầu tiên. Đừng tưởng tôi không biết chuyện này do cô làm.” 

Câu "Liên quan gì đến tôi" đã đến tận miệng, nhưng vì đang bệnh, Thương Lộc chưa kịp đáp lại thì đã bị cơn ho dữ dội kéo đến. 

Sức khỏe của cô vốn đã không tốt, nay lại còn đang bệnh. Gương mặt cô trở nên đỏ ửng vì sốt, những lọn tóc dài rũ xuống bám vào làn da ẩm ướt, khiến cô càng thêm yếu ớt. Chỉ một cơn ho nhỏ thôi cũng đủ khiến cô cạn kiệt sức lực, đôi vai nhỏ gầy còn đang khẽ run lên. Gương mặt luôn được chăm chút giờ đây trông thật mong manh, làm người ta không khỏi thấy xót xa. 

Khương Diệc, nhận ra mình vô thức nảy sinh cảm giác thương hại, liền vội vàng buông tay Thương Lộc ra, cảm thấy chán ghét chính bản thân mình vì để lộ cảm xúc này. 

Anh quay đi, thẳng thừng ném lại một câu: “Nếu cô còn dám làm tổn thương Lâm Lâm, tôi sẽ hủy bỏ hôn ước.” 

Nói xong, anh liền bỏ đi. 

Nhìn theo bóng dáng Khương Diệc rời đi, Thương Lộc cảm thấy khó chịu. 

Lần này không phải vì tâm trạng, mà là do cơ thể cô đang thực sự không ổn. 

Người hầu vội vàng mang một ly nước ấm đến bên giường, nhẹ nhàng nói: “Cô chủ, đừng quá đau lòng, chắc cậu chủ Khương chỉ đang có tâm trạng không tốt thôi. Cô yên tâm, hôn ước giữa hai người là do gia đình hai bên sắp đặt, sẽ không dễ dàng thay đổi đâu.” 

Thương Lộc uống một ngụm nước, cổ họng khô rát cũng được xoa dịu phần nào. 

Nhưng mà… đau lòng? Cô thật sự không cảm thấy bản thân có chút buồn bã nào. Thậm chí, mọi chuyện vừa xảy ra có vẻ không thực đến mức cô còn không thể tin nổi. 

Cảm thấy cơn đau đầu ngày càng tồi tệ, Thương Lộc không muốn nghe thêm bất cứ lời nào nữa, chỉ yếu ớt nói: “Tôi hiểu rồi. Cô đi ra ngoài đi, tôi muốn ngủ.” 

Người hầu nhanh chóng giúp cô nằm xuống, đắp chăn cẩn thận rồi mới rời đi. 

Khi cánh cửa cuối cùng cũng khép lại, mọi thứ trở nên yên tĩnh, Thương Lộc lập tức chìm vào giấc ngủ và bắt đầu một giấc mơ dài… rất dài. 

Trong mơ, Thương Lộc nhìn lại cả cuộc đời mình, giống như một người ngoài cuộc đứng từ xa quan sát. 

Cô nhận ra rằng thế giới mà cô đang sống thật ra chỉ là một cuốn tiểu thuyết, và cô chỉ là một nữ phụ ác độc. 

Còn Khương Diệc, vị hôn phu của cô, chính là nam chính của cuốn tiểu thuyết này. Anh sẽ gặp được định mệnh của đời mình – nữ chính Ninh Lâm. 

Khương Diệc và Ninh Lâm, chính là cặp đôi hoàn hảo điển hình: một vị tổng tài quyền lực và một nữ diễn viên ngây thơ trong sáng. Quá trình yêu đương của họ cũng chẳng có gì phức tạp, hai người cứ mập mờ, không thừa nhận tình cảm, không phá vỡ giới hạn cho đến khi Thương Lộc – nữ phụ ác độc – liên tục ra tay hãm hại họ, thì họ mới dần nhận ra tình cảm thật của mình. 

Còn cô, nữ phụ ác độc, kết cục đương nhiên sẽ bị mọi người xa lánh, không có cái kết tốt đẹp nào. Cô không chịu nổi sự thật này, cuối cùng điên cuồng lao ra đường và bị xe tông chết. 

Điều kỳ lạ là, mặc dù Thương Lộc chỉ chợp mắt một lát, nhưng khi tỉnh dậy, cô cảm thấy đầu óc hoàn toàn tỉnh táo, không còn chút cảm giác bệnh tật nào nữa. 

Thương Lộc rửa mặt, sau đó ngồi trước bàn trang điểm, hai tay cầm ly nước ấm, bắt đầu suy ngẫm về cuộc đời mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play