Nói xong, hắn không còn chống cự nữa, mặc ta đùa nghịch.
"Khoan đã!"
"Lại sao nữa? !" Ta loay hoay với cái dây lưng quần nãy giờ, có chút sốt ruột.
"Nàng.
.
."
Trần Bình cắn răng, dường như đã hạ quyết tâm, nghiêm túc hỏi: "Nàng tên gì?"
"Ta tên Thường Niệm."
Ta cong môi cười, nháy mắt đưa tình với hắn: "Mong quân gia sẽ thường xuyên nhớ đến."
Nói xong, ta tiếp tục cởi dây lưng quần hắn.
"Không, không phải cái đó!" Trần Bình vội vàng che dây lưng quần mình lại.
"Ta hỏi tên thật của nàng!"
"Tên thật của ta.
.
."
Ta chớp mạnh mắt vài cái, ánh mắt ta hơi nhòe, chậm rãi nói: "Tên thật ư?"
Tên thật của ta?
Ta lặp lại trong miệng, thầm nhẩm trong lòng.
Toàn bộ trước mắt như cơn nước lũ dâng cao, dữ dội cuốn ta về tận sâu thẳm ký ức.
Ta trở lại căn nhà tranh ngày xưa.
Mùi thơm của lúa chín quấn quýt nơi đầu mũi.
Mẹ ta đứng bên gốc tường, đầu quấn chiếc khăn vải màu xanh đậm.
Bà vỗ tay, nở nụ cười, gọi ta đang lảo đảo bước đi.
Mẹ nói: "A Niệm, A Niệm ngoan của mẹ, lại đây với mẹ nào!"
Lúc này, cha sẽ bế ta lên, đặt ta lên vai ông.
Ông nói: "A Niệm, ngồi vững nhé! Chúng ta đi tìm mẹ!"
Cả nhà, cứ thế cười đùa thật vui vẻ với nhau.
Bọn họ chưa bao giờ chê bai ta là nữ nhi cả.
Thậm chí, cái tên của ta là do cha đánh xe bò đi cả trăm dặm đến chùa Pháp Hoa để cầu xin.
Phương trượng mỉm cười vén tã lót lên, nhìn rõ mặt ta thì sững lại.
Rồi, đôi mắt vốn bình thản của ông ấy đầy vẻ thương xót.
"Đứa bé gái này.
.
."
Phương trượng trầm ngâm, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hãy đặt tên con bé là Thường Niệm đi."
Cha mẹ hỏi có ý nghĩa gì.
Phương trượng niệm một tiếng A Di Đà Phật, giải thích: "Lòng không biết đủ, chỉ biết cầu nhiều, tội lỗi càng tăng."
"Bồ Tát không như vậy, thường niệm tri túc, an bần thủ đạo, lấy trí tuệ làm sự nghiệp."
"Mong rằng về sau con bé biết an bần tri túc*, mới được phúc khí kéo dài, vui vẻ suốt đời."
(*) biết đủ và yên phận với cảnh nghèo
10
Sau khoảnh khắc thất thần, ta không khỏi thoáng cười cay đắng.
Cụp mắt, ta giấu đi vẻ ảm đạm trong đôi mắt mình.
Khi ngẩng đầu lên, giữa nụ cười và cái cau mày của ta đã tràn ngập phong tình quyến rũ.
"Sao thế, quân gia không tin sao?"
Đầu ngón tay hơi lạnh của ta xoay tròn trên cơ n.g.ự.c cứng rắn của Trần Bình, khiến hắn run rẩy từng đợt.
"Ta.
.
.
!"
Trần Bình thở dốc, môi run rẩy nửa ngày không nói nên lời.
"Ta chỉ là.
.
." mặt hắn đỏ đến mức như sắp nhỏ ra máu: "chỉ là.
.
."
"Chỉ là muốn biết ta tên gì đúng không?" Ta cười khúc khích che miệng, sau đó ta giữ chặt hai tay hắn, nghiêng người áp sát.
"Tên thật của ta cũng là.
.
."
Nụ hôn kéo dài quấn quýt, nghiền nát câu trả lời vốn đã nhỏ như muỗi kêu của ta giữa hàng môi.
"Thường Niệm."
Chỉ là một Thường Niệm ích kỷ, trái ngược với ý nghĩa ban đầu.
Nhưng đó đâu phải lỗi của ta.
Trong thời loạn lạc đầy tai ương này, muốn sống như ý quá khó.
Huống chi, ta chỉ là một kẻ bình dân nghe trời mà sống.
Muốn sống.
.
.
Thỏa hiệp, khuất phục mới là thường tình.
Khi ta tỉnh dậy, chiếu bên cạnh đã lạnh.
Ta đã quen với điều đó.
Liếm môi còn lưu luyến, ta dậy chuẩn bị trang điểm.
Bỗng, Trần Bình gọi ta một tiếng.
"Thường Niệm cô nương."
Điều này khiến ta giật mình.
Nhìn kỹ, Trần Bình đang ngồi ngay ngắn ở đối diện.
Mặt hắn đỏ ửng, đôi mắt to sáng giờ đây ngượng ngùng không dám nhìn người.
"Quân gia còn chuyện gì sao?"
"Chúng ta.
.
."
Trần Bình nắm c.h.ặ.t t.a.y đầy căng thẳng: "Chúng ta còn có thể gặp lại không? !"
Căn phòng chợt im lặng.
Nhìn vẻ mặt ngây thơ của Trần Bình, ta cố gắng mím chặt môi, để không bật cười thành tiếng.
Một lúc sau, ta vuốt mái tóc mai, hít sâu một hơi rồi xoay người xuống giường, uyển chuyển bước đến trước mặt hắn.
"Quân gia thích ta đến thế sao?"
Ta cúi người ghé sát tai hắn, liếc nhìn đôi mắt đang không biết nên nhìn đâu của hắn.
"Trùng hợp thay, ta cũng rất thích quân gia."
"Muốn gặp quân gia mọi lúc mọi nơi."
Đôi môi son của ta khẽ động, lời nói mập mờ khiến tai hắn đỏ ửng.
"Đã như vậy.
.
."
Ta nâng cằm hắn lên, giọng nói đầy mê hoặc.
"Bao ta đi."
Ta vỗ nhẹ hai má đang nóng bừng của hắn, xoay người cười tươi bước về phía cửa..