Trong chớp mắt, vô số xúc tu màu đỏ quấn lấy cơ thể Trần Bình kéo hắn vào vòng xoáy.
Trong màu đỏ tươi, Trần Bình rơi xuống nhanh chóng.
Xung quanh bóng người lố nhố.
Hắn muốn nhìn cho rõ, nhưng cơ thể như đang bị thứ gì đó xé rách, đau đến mức không mở nổi mắt.
Rất nhanh, thân thể Trần Bình trở nên nát vụn, tan biến trong vòng xoáy màu đỏ.
Chỉ còn linh hồn vẫn không ngừng rơi xuống.
Ngay khi hắn sắp hồn phi phách tán——
Một tia, hai tia, ba tia.
.
.
vô số tia sáng chói lòa phá vỡ vòng xoáy, kéo hắn lên trên.
"May mà kịp lúc!"
Hắc Vô Thường vỗ ngực, thở hổn hển: "Không thì bé con Thường Niệm đó sẽ mắng ta đến c.h.ế.t mất."
Nói xong, hắn ta nhìn vào vòng xoáy, nghi hoặc hỏi: "Lão Bạch, sao Trần Bình vẫn chưa lên đây?"
Sắc mặt Bạch Vô Thường không vui.
"Cấm thuật này liên quan đến vận nước thiên đạo, sức mạnh của Tam Sinh Thạch không đủ để kéo hắn lên.
E rằng chúng ta phải ra tay giúp một phen rồi."
"Ê! Không phải ngươi nói ngươi không can thiệp vào chuyện nhân gian sao!"
Hắc Vô Thường chỉ vào hắn ta, vẻ mặt trêu chọc.
Bạch Vô Thường lạnh mặt: "Nhanh lên!"
"Được rồi được rồi." Hắc Vô Thường ra tay thi pháp: "Vậy nói trước nhé, chuyện này là do ngươi đề xuất đấy.
Lúc Địa phủ trách phạt, ngươi phải thay ta chịu thêm vài roi đấy!"
"Còn ngươi nữa.
.
." Hắc Vô Thường đá lão đạo sĩ một cái: "Cùng ra tay đi!"
Dưới sự gia trì linh lực của Hắc Bạch Vô Thường và lão đạo sĩ, Trần Bình dần dần được kéo lên.
"Còn thiếu một chút nữa.
.
."
Bạch Vô Thường mồ hôi đầm đìa, tay thi pháp cũng có chút run rẩy.
"Không được rồi! Lão Bạch, ta thật sự không làm nổi nữa!"
Linh lực trong lòng bàn tay Hắc Vô Thường đã mỏng đến mức không nhìn ra màu sắc.
Lão đạo sĩ càng sớm đã không chịu nổi, ho ra m.á.u ngã xuống đất.
Nhìn Trần Bình sắp được kéo lên, Bạch Vô Thường nóng lòng như lửa đốt.
Hắn ta nhìn quanh bốn phía, lần đầu tiên hiểu được vì sao người phàm lại thích mơ mộng về chuyện thần binh thiên hạ.
"Vương thượng."
"Vương thượng!"
"Vương thượng.
.
."
Trong cơn mê mang, Trần Bình nghe thấy rất nhiều người đang gọi hắn.
Mở mắt ra, dân chúng thành An Dương đang cười và vẫy tay với hắn.
"Chúng ta đến để từ biệt Vương thượng đây."
Dân chúng thành An Dương tiến lên, hàng ngàn hàng vạn bàn tay nỗ lực đẩy hắn lên trên.
"Con đường luân hồi đã mở, Vương thượng, chúng ta.
.
."
Khi vòng xoáy biến mất, Trần Bình được đẩy lên nghe thấy họ nói:
"Kiếp sau gặp lại nhé!"
40
"Tiểu thư, tiểu thư! Trần Tướng quân lại gửi gì đến cho người vậy?"
"Chàng gửi cho ta một hộp phấn mới ra của Vĩnh Phương các."
"Chàng còn nói tối nay sẽ dẫn ta đến quầy của Vương Nhị Nha ở phố Tây ăn mì hoành thánh."
"À phải rồi, chàng còn hứa sẽ cùng ta đến lầu hát nghe tuồng ba ngày ba đêm nữa."
"Ta thật sự.
.
."
"Muốn được gả cho chàng thật nhanh!"
Hết.