"À phải rồi." Ta dừng bước, cười trêu chọc: "Ta rất đắt đấy."
"Chỉ với túi tiền trên người ngươi thì chưa đủ đâu."
Nói xong, ta nhìn hắn đắm đuối, không dừng lại nữa, bước ra ngoài.
Phía sau, là tiếng hét như mới tỉnh mộng của Trần Bình:
"Thường Niệm cô nương, nàng đợi ta!"
"Ta nhất định.
.
.
nhất định sẽ mang tiền đến!"
Ta bật cười.
Người này, đúng là một tên nhà giàu ngốc nghếch nhiều tiền mà!
Đến chiều tối, ta trang điểm xong xuôi ra ngoài đón khách.
Bỗng thấy Hồng Tiêu hấp tấp chạy đến, hào hứng nói: "Thường Niệm, lần này ngươi may mắn rồi! Đúng là gặp được kẻ ngốc nhiều tiền!"
"Chính là gã hôm qua ngồi ngây ra đó, vừa mới gửi một túi bạc lớn đến, nói là muốn bao ngươi."
"Ngươi không biết đâu! Mắt tú bà trợn tròn cả lên!"
"Thật là!" Hồng Tiêu tặc lưỡi cảm thán: "Sao không phải là ta gặp được nhỉ!"
Ta cười trêu chọc: "Chẳng phải ngươi chê phiền phức không muốn sao?"
Hồng Tiêu mặt đầy oán giận.
"Nhưng chẳng phải vẫn còn hơn hầu hạ mấy lão già khọm sao! Vất vả cả đêm, chỉ cho có chút tiền!"
Ta cười, ánh mắt rơi vào bậc thang hoa sau lưng nàng ấy.
Trần Bình đang đứng đó.
Thấy ta nhìn hắn, Trần Bình cười ngờ nghệch, gãi đầu có vẻ không tự nhiên.
"Thôi được."
Ta vỗ vai Hồng Tiêu, hứa hẹn: "Lần sau nhường ngươi hết."
Nói xong, ta bước chân sáo, nhào vào lòng Trần Bình.
Ta cười toe toét, khen hắn: "Quân gia hào phóng, quân gia oai phong!"
"Hôm nay ta," ta nhón chân ngẩng đầu, thì thầm bên tai hắn: "nhất định sẽ hầu hạ quân gia thật tốt."
Mặt Trần Bình lại đỏ lên.
Hắn thật dễ trêu ghẹo.
Môi ta cong lên, cuối cùng không nhịn được bật cười thành tiếng.
Nghe ta cười, mặt Trần Bình càng đỏ hơn.
Hắn đành ôm chặt ta, cúi đầu tránh ánh mắt trần trụi của Hồng Tiêu, nhanh chóng bước vào phòng.
Sau đêm đó, Trần Bình như đóng rễ ở Xuân Mãn Viên.
Cách hắn gọi ta cũng từ "Thường Niệm cô nương" cung kính, đến "Thường Niệm" bình thường.
Cuối cùng biến thành "A Niệm" đầy âu yếm.
Đôi khi, chúng ta không quấn quýt trên giường.
Mà là ngồi bên cửa sổ tựa vào nhau, ngắm những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm, cười đùa kể chuyện thường ngày.
Đến khi trời sáng, hắn sẽ vụng về giúp ta tô mày, điểm son, búi tóc.
Ánh mắt đắm đuối của Trần Bình thậm chí khiến một kẻ sắt đá như ta cũng sinh ra ảo tưởng.
Cứ ngỡ, chúng ta là một đôi phu thê bình thường mới cưới.
Thoáng cái đã ba tháng trôi qua, đội ngũ của Trần Bình sắp nhổ trại rời đi.
Đêm ấy, sau khi ân ái, Trần Bình nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.
Trong đôi mắt nhạt nhòa của hắn bùng lên tia hy vọng.
Trần Bình nói: "Thường Niệm, ta chuộc thân cho nàng nhé!"
11
Nghe xong, ta bình tĩnh đến lạ thường.
Ta chỉ hỏi: "Vậy sau khi chuộc thân thì sao?"
Trần Bình sững sờ, lắp bắp đáp: "Sau.
.
.
sau đó là sao?"
Ta khẽ cười, giữa mi mắt xinh đẹp tuyệt trần thoáng hiện vẻ bi thương.
Quả nhiên, hắn chưa từng nghĩ đến chuyện sau này.
Cũng phải thôi!
Ta tự chế giễu bản thân.
Tuổi trẻ bồng bột, nhiệt huyết dâng trào, luôn tưởng rằng phồn hoa như gấm trước mắt sẽ mãi đồng hành trên con đường rộng mở phía trước.
Lại không biết việc đời gian nan, thiên tai nhân họa mới là thái độ thường thấy.
Không trách hắn được, chỉ trách thế đạo này bất nhân bất nghĩa.
Ngay sau đó, ta lặp lại câu hỏi: "Ta hỏi, sau khi chuộc thân rồi thì sao? Trần Bình, ngươi có nghĩ đến việc, trong thế đạo này, mạng người còn rẻ hơn cỏ rác! Chuộc thân thì dễ, nhưng sau khi chuộc thân rồi thì sao?"
Ta chất vấn hắn: "Sau khi chuộc thân, ngươi định cho ta cuộc sống như thế nào, ngươi đã nghĩ đến chưa? ! Hay là,,,"
Ta nhướng mày, nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Ngươi muốn ta theo ngươi chịu khổ, sống cuộc đời lưu lạc, không biết ngày mai ra sao? ! Không thể được!"
Ta dứt khoát rút tay ra khỏi bàn tay đang nắm chặt của hắn.
"A Niệm.
.
."
Bàn tay Trần Bình giơ lên rồi lại buông xuống, vẻ mặt thất thần.
Hắn cụp mắt, trong mắt tràn đầy mất mát.
Ta không chịu nổi vẻ mặt tủi thân này của hắn.
Nhướng mày, ta dùng gương mặt yếu đuối nhất để thể hiện vẻ lạnh lùng cứng rắn nhất..