Ta vốn giỏi chọc giận người khác.
Trước tiên ta đưa tay vẫy vẫy đầy quyến rũ về phía hắn ta, rũ mắt cười nhạo: "Vậy ngươi cứ vào đi ~"
Rồi ta ngẩng mặt lên, ánh mắt đầy khinh miệt.
"Ai không vào thì là cháu!"
"Thường Niệm, ngươi quả là giỏi lắm, trước đây là ta đã đánh giá thấp ngươi! Được! Ngươi chờ đấy!"
Triệu Văn Hàn cười giận dữ, giơ tay vung đao chỉ về phía ta.
Hắn ta hét lớn: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, g.i.ế.c cho ta! Ai vào thành trước, ta thưởng ngàn vàng! Ai bắt được kỹ nữ này, thưởng vạn lượng!"
Tiền bạc quả không hổ danh là thứ có thể lay động lòng người nhất, theo lời Triệu Văn Hàn vừa dứt, hàng vạn quân lính lập tức xông về phía cổng thành.
Ta không dám lơ là, vội vàng ra lệnh cho binh lính đốt lửa theo kế hoạch đã bàn trước.
Theo từng quả cầu đá phủ đầy lửa được ném xuống, dưới chân thành lập tức vang lên tiếng kêu gào thảm thiết, quân địch tan tác.
Nhờ những quả cầu đá này, ta đã cầm cự được với Triệu Văn Hàn suốt ba ngày.
Đến sáng ngày thứ tư, Chu Phó tướng vội vàng đánh thức ta dậy.
Ông ấy nói nhiên liệu trong kho đã cạn kiệt, chỉ có thể chống đỡ qua ngày hôm nay.
Mặc dù vẫn còn nhiều cầu đá dự trữ, nhưng nếu chỉ đơn thuần ném đá xuống, không chỉ sức sát thương giảm đi rất nhiều, mà tiêu hao cũng sẽ gấp nhiều lần so với mấy ngày trước.
"Nhiều nhất.
.
." Chu Phó tướng nhìn ta đầy tuyệt vọng: "Qua ba ngày nữa, chúng ta chỉ có thể giơ tay chịu trói thôi."
Nghe vậy, tim ta như chìm xuống hố băng.
Bám vào bức tường đá lạnh lẽo, ta gắng gượng đứng dậy.
Không xa, quân đội của Triệu Văn Hàn đã dựng trại đóng quân.
Nhìn đám người đông đúc, bóng dáng đan xen trong trại, ta chỉ thấy như một tấm lưới khổng lồ, trùm xuống bầu trời, khiến nỗ lực chiến đấu của chúng ta trở nên nhỏ bé và buồn cười.
Ta gần như đứng không vững, lòng tràn ngập bi ai.
Ba ngày đã qua, quân số của Triệu Văn Hàn không hề giảm, nhưng chúng ta sắp cạn kiệt lương thực và vũ khí rồi.
Chẳng lẽ.
.
.
Lông mi ta run rẩy dữ dội, cảm giác bất lực to lớn như tơ tằm bóc tách, dần dần dập tắt tia hy vọng le lói trong mắt.
Chẳng lẽ thực sự không còn đường thoát nào khác sao!
"Trần Bình, ta thực sự rất muốn, rất muốn.
.
."
Ta lẩm bẩm, trong mắt lấp lánh những tia sáng vỡ vụn.
Ta cố hết sức nhón chân, ngẩng đầu cao lên, cố gắng vượt qua đám khói lửa chiến tranh, vũ khí gươm giáo để tìm kiếm sự nương tựa thuộc về mình.
Giống như ngày xưa, trước Xuân Mãn viên, hắn đã cứu ta ra khỏi vũng lầy, cho ta một cuộc sống mới.
Nghĩ vậy, ta cầu nguyện đầy tuyệt vọng: "Trần Bình, ta thực sự rất muốn được gặp chàng một lần nữa!"
25
Ngay khi ta đang buồn bã rơi lệ, một mùi hương phấn quen thuộc bỗng tràn ngập khứu giác.
Ta vội vàng lau sạch nước mắt.
Quay đầu lại, ta thấy các tỷ muội ở Xuân Mãn viên đã vây quanh.
Ta ngạc nhiên hỏi: "Sao mọi người lại đến đây?"
Hồng Tiêu cười, tiến lên lau nước mắt cho ta: "Ngươi quên rồi sao, tình hình chiến sự luôn được thông báo cho dân trong thành mà."
Nói xong, nàng ấy nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng nói: "A Niệm, đừng sợ, mọi người đều ở đây.
Chúng ta đều đến để giúp ngươi."
Ta còn đang ngơ ngác thì nghe thấy tiếng ầm ầm từ phía máy b.ắ.n đá.
Lâm Sơ Đường vẫn giữ vẻ mặt khó chịu như thể ai cũng nợ nàng ấy năm trăm lượng, nhưng tay vẫn không ngừng ném những cây đàn cổ quý giá vào ngọn lửa dữ dội.
Ta sững sờ.
Trong Xuân Mãn viên, không ai không biết Lâm Sơ Đường yêu đàn.
Khi nàng ấy đến đây lúc mười hai tuổi, trên người chỉ mặc áo vải thô, đầu cài trâm gai.
Chỉ có một cây đàn lục cầm sau lưng, làm nổi bật dáng vẻ thẳng thắn của thiếu nữ như một cây trúc xanh, kiêu hãnh đứng giữa Xuân Mãn viên đầy ắp thanh sắc này.
Quan binh áp giải nàng ấy đến nói: "Nha đầu này cứng đầu quá, lúc tịch thu tài sản đánh gần c.h.ế.t cũng không chịu buông cây đàn.
Tri phủ đại nhân động lòng trắc ẩn, cho phép nàng mang theo cây đàn đến đây, coi như làm thiện tích đức."
Tú bà đương nhiên liên tục gật đầu..