Ta hiểu họ đang nghĩ gì.
Họ nghĩ, ta chỉ là một kỹ nữ, một món đồ chơi để cười cợt vui đùa.
Liệu có thực sự gánh vác được trọng trách, xoay chuyển tình thế được không? !
Trong sự im lặng, từ giữa đám đông chen chúc vang lên tiếng gõ của cây gậy gỗ đều đặn.
Từ xa đến gần, rẽ đám đông ồn ào.
Ta nhận ra người đến, đó là Hà lão thái gia, một bậc đại nho của Bạch Hạc thư viện.
Trước đây ông ấy từng đứng trước Xuân Mãn viên chửi mắng bọn ta là bọn vô liêm sỉ.
Mà lúc này, ông ấy đang chống gậy, bước đi khó nhọc nhưng kiên quyết tiến về phía ta.
Một lát sau, Hà lão thái gia đứng bên cạnh ta, phía sau là con cháu và môn sinh của ông ấy.
Tấm lưng còng của ông ấy như dãy núi trùng điệp, nối liền vô số ngọn núi cao giữ gìn khí phách của văn nhân.
Ngưỡng mộ bậc hiền tài, noi gương đức hạnh cao cả.
Lời nói vô tình của Lâm Sơ Đường khi khoe khoang học vấn, nhiều năm sau đã đánh động tâm can ta.
Ta suýt rơi lệ.
"Các vị!" Hà lão thái gia ngẩng đầu nhìn về phía dân chúng đang do dự: "Lão phu biết các người đang nghĩ gì.
Các người không tin nàng.
Đương nhiên, lão phu cũng không tin."
Nước mắt ta vốn sắp rơi lập tức thu lại.
"Nhưng —!"
Dù đã hơn tám mươi tuổi, nhưng lời nói của Hà lão thái gia vẫn rất mạnh mẽ và đanh thép.
"Chúng ta giữ thành không phải vì tin nàng, mà là để bảo vệ quê hương của chính mình Quân vương tàn bạo, gian thần chuyên quyền, sinh ra vào thời loạn là bất hạnh của chúng ta! Nhưng còn hơn sống tạm bợ, không biết ngày mai ra sao! Chi bằng liều một phen! Dù chết, cũng phải c.h.ế.t cho oanh liệt!"
"Các vị —!"
Hà lão thái gia chắp tay cúi mình, giọng như chuông vang, xé mây chẻ đá.
"Người quân tử c.h.ế.t vì khí tiết, giữ thành càng là đại nghĩa! Hơn nữa, đây vốn là quê hương của chúng ta! Nếu ngay cả chúng ta cũng không bảo vệ, lẽ nào còn chờ đợi giấc mơ đẹp có thần binh từ trên trời giáng xuống sao!"
"Nào! Vác đại đao, nắm chặt trường thương! Quê hương của chúng ta, chính chúng ta phải bảo vệ!"
Trong khoảnh khắc, nước mắt ta tuôn rơi.
Ngay sau đó, một người, hai người, ba người.
.
.
Toàn thành đồng loạt tiến về phía chúng ta.
24
Sau khi bàn bạc nhanh về kế hoạch tác chiến, ta leo lên lâu thành.
Trên thành, gió mưa sắp đến, cờ tinh che kín bầu trời.
Dưới thành, hàng vạn quân địch đang chờ đợi tấn công.
Dù nhìn thế nào, chúng ta cũng như đang đánh một trận tất thua.
Ta không khỏi cười chua chát.
Triệu Văn Hàn cũng chú ý đến ta.
Nụ cười trên gương mặt vốn đã đắc ý của hắn ta càng sâu xa thêm vài phần.
Hắn ta huýt sáo khiêu khích về phía ta, nhướng ngươi cười nhạo: "Ồ, nhìn kìa, trên lâu thành còn có một mỹ nhân!"
"Mau xuống đi!" Triệu Văn Hàn lả lơi giơ tay về phía ta: "Gió trên lầu thành mạnh lắm, cẩn thận kẻo bị thổi bay đấy! Nếu vậy, bản vương sẽ đau lòng lắm đấy!"
Nói xong, giọng điệu của hắn ta càng thêm dịu dàng.
Hắn ta dụ dỗ: "Mở cổng thành đi, bản vương hứa sẽ đối xử với ngươi tốt hơn tên Trần Bình thô lỗ kia nhiều.
Thường Niệm, ta sẽ xem ngươi như báu vật."
"Nhưng ta không phải đồ chơi."
Hai mắt ta nhìn thẳng, không hề lay động.
"Ta là thê tử của Trần Bình." Ta ưỡn thẳng lưng, kéo căng cung: "Là thê tử sẽ cùng hắn sống chết!"
Nói xong, mũi tên rời dây cung, xé gió bay đi.
Triệu Văn Hàn không né tránh.
Hiển nhiên, hắn ta không nghĩ một kỹ nữ chỉ biết đón khách tiễn người có thể b.ắ.n trúng hắn ta.
Thậm chí, hắn ta còn dang rộng hai tay để mở rộng diện tích b.ắ.n trúng.
"Đến đây! Cho bổn vương xem thê tử của Trần Bình có tài cán gì nào." Hắn ta la hét, mắt hơi nhướng lên, vẻ mặt chờ đợi xem trò cười.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, đồng tử Triệu Văn Hàn co rút lại.
Hắn ta không thể tin nổi nhìn vào vết thương đang rỉ m.á.u trên vai, mũi tên đã xuyên qua xương bả vai của hắn ta.
"Sao hả?" Ta nhướng mày: "Triệu Vương điện hạ, hài lòng chứ?"
"Thường Niệm!" Triệu Văn Hàn giơ tay rút mạnh mũi tên ra: "Đồ kỹ nữ không biết tốt xấu ngươi! Đợi ta vào thành, ta sẽ băm vằm ngươi ra làm vạn mảnh!"
Hắn ta nói xong, mũi tên trong tay đã bị bẻ gãy làm đôi..