Sau khi nói cảm tạ với Trương thẩm, Tiêu Liệt và Phó Yên đưa Tiêu Giản về nhà.

Sau khi ăn xong, Phó Yên vào căn phòng phía đông, lấy bút mực và giấy ra đặt ở trên bàn, ghi sổ.

Hôm nay ra cửa một chuyện, mua thuốc cho A Giản, mua vải và một ít thứ linh tinh vụn vặt, tổng cộng chi hai lượng bạc.

Tiêu Liệt giao cho nàng hơn bảy lượng bạc, lập tức chỉ còn dư lại hơn năm lượng.

Lần này mua chỉ thêu và vải lụa, Phó Yên dự tính một mình nàng có thể làm được bảy cái túi tiền trong một tháng, năm cái mặt quạt, còn thừa lại nguyên liệu thì tận dụng làm một ít hoa lụa.

Mặt quạt và túi tiền thì có thể bán với giá cao, lấy tay nghề mà nàng học được, đoán chừng có thể bán giá gấp một hoặc hai lần người thường.

Trừ đi mọi chi phí, một tháng nàng có thể kiếm được một lượng bạc.

Mỗi tháng có thể ổn định thu vào một hai lượng, tuy kém mức lương tháng lúc nàng ở Triệu phủ, nhưng ở vùng nông thôn này đã là nhiều.

Phải biết rằng, hiện tại ở trong thôn, một thanh niên độ tuổi lao động đi ra bến tàu làm cu li bốc vác hàng hóa thì một tháng cũng chỉ kiếm được hơn 300 đồng; tiểu tử thứ ba của nhà trưởng thôn biết một ít chữ, nghe nói ở trong thành làm tiểu nhị, một tháng tiền công được hơn 600 đồng đã được mọi người hâm mộ, ngạch cửa trong nhà đều bị bà mối giẫm nát, Trương thẩm còn đang cẩn thận chọn lựa nữa đó.

Có điều Phó Yên vẫn không thỏa mãn.

Hiện tại A Giản cần phải uống thuốc, tạm thời là khoản chi lớn nhất trong nhà.

Đệ ấy đã năm tuổi, Phó Yên muốn chờ đệ ấy thân thể khỏe lại thì sẽ đưa đệ ấy vào trong thành đọc sách.

Trong thôn không có trường tư thục, muốn đi đọc sách phải mỗi ngày đi vào trong thành.

Mỗi năm đưa quà nhập học cho sư phụ trường tư thục, giấy và bút mực đều phải chi một khoản khá lớn.

Cho nên trong thôn không có nhiều đứa trẻ được đi học.

Nhưng học chữ đọc sách, vĩnh viễn là con đường thăng quan tiến chức mà mọi người hướng về.

Mặc kệ là biết chữ hiểu lý lẽ, hay là tương lai có chí hướng thi khoa cử, đều phải học.

Phó Yên sẽ không luyến tiếc chi số tiền này.

Huống chi, tương lai bọn họ cũng sẽ có con của chính mình, tỉ mỉ nuôi dưỡng dạy dỗ sẽ lại chi một khoản lớn nữa.

Phó Yên tính toán một phen, suy xét đến tay nghề mà mấy năm nay nàng học được, xác định có hai kế hoạch kiếm tiền trong tương lai.

Trước hết thêu thùa để tích cóp bạc để trang trải chi phí cuộc sống, sau đó sẽ làm cửa hàng bán đồ điểm tâm.

Người dân coi ăn uống là quan trọng hàng đầu, mặc kệ ở thời đại nào, dân chúng luôn muốn ăn cơm.

Ở Triệu phủ nàng cố ý học nấu ăn với nữ đầu bếp, hơn nữa còn các loại món ăn hiện đại mà nàng biết làm, nàng tin tưởng thông qua khẩu vị cùng sáng tạo mới mẻ vẫn có thể đứng vững gót chân.

Xác định kế hoạch phát triển trong tương lai, Phó Yên nhẹ nhàng thở phào.

Có phương hướng, bản thân sẽ không mơ hồ.

Phó Yên ở chỗ này vùi đầu viết viết vẽ vẽ, Tiêu Liệt cũng dọn dẹp xong xuôi rồi đi vào phòng.

Tiêu Liệt lẳng lặng đứng ở phía sau Phó Yên một hồi lâu, thấy nàng hết sức chuyên chú ghi chép và lên kế hoạch.

Chờ nàng ngừng bút, Tiêu Liệt mới mở miệng: "Tức phụ à, chữ của nàng thật là đẹp."

Thấy ánh mắt hắn biết những chữ này, Phó Yên thuận miệng hỏi: "Chàng đã từng đọc sách sao?"

Tiêu Liệt lắc lắc đầu, "Không…… Nương ta đã dạy ta một ít."

Phó Yên hơi tò mò, nhà bá tánh bình dân dưới triều Lý, nếu nhà nào có tiền nhàn rỗi thì sẽ có khuynh hướng cho nam đinh trong nhà đi đọc sách thi khoa cử, nữ tử đọc sách thì chỉ có nhà nào giàu có hoặc nhà quan lại quyền quý.

Vị mẹ chồng này biết chữ chẳng lẽ là đến từ nhà có nhiều của cải sao? Nhưng Tiêu gia sinh hoạt tương đối khó khăn, cũng chưa từng nghe thấy Tiêu Liệt nhắc tới thân thích họ hàng nhà ngoại.

Thấy Phó Yên tò mò, Tiêu Liệt chậm rãi nói cho nàng.

Về chuyện của nương, ở trong thôn cũng có một ít lời ra tiếng vào, thay vì để Phó Yên nghe được lời bàn tán đoán mò của người trong thôn, chi bằng để chính hắn nói cho nàng nghe.

"Nương ta được cha ta cứu mang về, nhưng bà bị mất trí nhớ.

Thân thể của nương luôn không tốt, thường xuyên đau đầu, lúc tỉnh táo khỏe mạnh thì mới có thể dạy ta nhận biết chữ.

Ta không học được nhiều lắm, chờ đến khi bà sinh đệ đệ rồi mất thì không còn cơ hội nữa."

Tiêu Liệt ngồi ở bên người Phó Yên, cúi người ôm lấy nàng, chậm rãi nhớ lại chuyện trước kia.

5 năm, hắn vẫn là nhớ rõ rành mạch bộ dáng nương dịu dàng ốm yếu đó.

"Thân thể nương quá yếu, lúc ấy cha không muốn sinh đệ đệ, nương không đồng ý, nhất định phải sinh đệ đệ.

Về sau …"

Phó Yên ôm lấy đại nam nhân hiếm khi thể hiện ra sự yếu đuối, xoa xoa tóc của hắn, an ủi hắn:

"Nương chàng nhất định rất yêu thương các chàng, mới có thể dũng cảm mà sinh A Giản như vậy."

"Ừ! Bà là người đặc biệt, vừa dịu dàng lại lại quả cảm."

Phó Yên nói sang chuyện khác: "Vậy về sau nương có nhớ tới thân thế của chính mình hay không?"

Tiêu Liệt: "Không.

Kỳ thật nương ta luôn mang theo một cái ngọc bội bên người, nhưng về sau bà lại không hề nhớ tới bất cứ chuyện cũ gì.

Nhưng mà bà cũng từng dặn dò chúng ta không cần đi tìm người nhà của bà."

Có manh mối có thể tìm về thân phận, nhưng lại không muốn đi tìm, chuyện này sau lưng chắc chắn ẩn giấu nguy cơ nào đó.

Phó Yên rùng mình, nâng đầu Tiêu Liệt lên, nhìn vào đôi mắt hắn nói: "Nương làm như vậy chắc chắn có lý do của bà.

Chúng ta cũng không cần tùy tiện đi tìm người nhà của bà.

Nghe lời bà nói đi."

Tiêu Liệt gật gật đầu: "Ta hiểu.

Ngọc bội mà nương để lại được ta giấu ở trong ngăn tủ, một lát nữa nàng cầm lấy đi.

Ta và cha mẹ cũng chưa hề nói chuyện này ra bên ngoài."

Phó Yên yên lòng, Tiêu Liệt tìm ngọc bội rồi giao cho nàng.

Ngọc màu xanh trắng chạm khắc thành khóa bình an, kích thước không lớn, chất liệu mịn nhẵn, trong suốt như pha lê, mặt trái có khắc một chữ Cẩm.

Chất ngọc tuy không tồi, nhưng không phải loại quý báu.

Tiêu Liệt chỉ vào chữ Cẩm trên miếng ngọc, nói: "Nương ta không nhớ rõ chính mình là ai, liền lấy bừa một họ, gọi là Lý Cẩm."

Phó Yên gật đầu, xem xét một lúc cũng không tìm ra bất cứ manh mối gì, cuối cùng trịnh trọng mà cất nó vào trong cái hộp của chính mình rồi khóa lại.

Hai người ôm nhau nằm xuống nghỉ ngơi, Phó Yên tiếp tục nói kế hoạch nàng vừa đề ra.

Đối với ý tưởng của nàng, Tiêu Liệt không có ý kiến gì.

Phó Yên tự nguyện muốn ở trong nhà, hắn sẽ nuôi nàng.

Nàng muốn đi làm buôn bán, hắn cũng ủng hộ nàng.

Tiêu Liệt nắm lấy bàn tay của Phó Yên, "Tóm lại nàng là tức phụ của ta, chỉ cần nàng không rời bỏ ta thì nàng muốn thế nào cũng được."

"Đồ ngốc, đây cũng là nhà ta, ta có thể đi chỗ nào chứ?" Phó Yên cười đẩy hắn một phen, chẳng lẽ vừa rồi nhắc tới chuyện cha mẹ, Tiêu Liệt cảm thấy hơi bất an sao?

Tiêu Liệt xoay người một cái, ôm Phó Yên cọ cọ, "Khà khà……Tức phụ của ta là tốt nhất!"

"Đợi chút! Ta tính toán hiện tại tự mình dạy chữ cho A Giản trước, chờ thân thể đệ ấy khỏe lại thì đưa đệ ấy tới trường tư thục đọc sách."

"Được, đây là chuyện tốt.

Nàng đừng quá mệt là được."

"Vậy còn chàng?"

"Ta?" Tiêu Liệt ngẩng đầu nghi hoặc, "Ta…… Ta kiếm tiền cho bọn nàng?"

"Ai nói đến chuyện kiếm tiền chứ?! Ý ta hỏi chàng là có muốn cùng ta học chữ hay không? Chàng cũng có lúc nhàn rỗi mà.

Tuy ta không tiện đi đến trường tư thục, nhưng nếu A Liệt muốn học, ta sẽ dạy chàng."

"Học! Phó lão sư, mau dạy đồ đệ đi!" Có thể lại học chữ đọc sách một lần nữa, trong lòng Tiêu Liệt kích động không thôi, học tức phụ thì sao chứ? Tức phụ nàng lợi hại kia mà!

Màn đêm buông xuống, Tiêu Liệt liền cùng Phó lão sư của hắn tiến hành "Học tập" một phen, thể xác và tinh thần của Phó lão sư đều mệt…

**

Ngày thứ hai, trời hửng sáng, Tiêu Liệt đã tỉnh lại.

Hôm nay hắn đến sau núi săn thú, còn muốn đặt một ít bẫy, phải xuất phát sớm một chút.

Nhìn dung nhan yêu kiều của Phó Yên đang ngủ ngon, Tiêu Liệt cúi người nhẹ nhàng kề miệng hôn lên cái trán của nàng, lặng lẽ rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play