Mua xong đồ vật ra khỏi cửa hàng, hoàng hôn ngả về tây, đi trở lại trong thôn phải mất nửa canh giờ.
Tiêu Liệt vác vải vóc theo, đem mấy đồ vụn vặt bán dọc theo đường đi đặt ở chiếc sọt sau lưng, một tay hơi đặt ở thắt lưng Phó Yên, một tay nắm Tiêu Giản cùng nhau ra khỏi thành.
Mười lăm dặm mà vừa đi vừa nói chuyện, người lớn còn coi như nhẹ nhàng, Tiêu Giản đi được nửa đường liền toát đầy mồ hôi.
"Để ta vác vải cho, chàng ôm A Giản đi." Phó Yên lau mồ hôi cho Tiêu Giản, tiếp nhận đồ vật trong tay Tiêu Liệt.
Tiêu Giản được ca ca ôm, chỉ loáng một cái đã nằm bò ra ngủ.
Phó Yên nói: "Đợi lát nữa về đến nhà, cứ để đệ ấy đi ngủ trước đã.
Ta đi làm cơm chiều, chờ nấu xong thì hãy gọi đệ ấy dậy."
Tiêu Liệt: "Được.
Ta đi dọn dẹp đất trồng rau ở phía sau viện để trồng một ít rau xanh, rau xà lách, mướp hương...."
Phó Yên: "Ngoài mảnh đất trồng rau ở sau viện trong nhà ra thì nhà ta còn có bao nhiêu mảnh đất nữa?"
Tiêu Liệt trầm mặc một hồi mới chậm rãi mở miệng, "Lúc chia nhà, chúng ta được chia bốn mẫu ruộng trung đẳng, ta bán ba mẫu để đổi lấy tiền, chỉ còn thừa một mẫu.
Mẫu ruộng này vừa lúc ở gần nhà trưởng thôn, ta liền nhờ trưởng thôn canh tác."
Tiêu Liệt chậm rãi giải thích cho Phó Yên: "Mẫu ruộng đó thuộc loại đất trung đẳng, trong đất độ phì không đủ, một mẫu đất cùng lắm chỉ thu được hai đấu gạo, nhưng ta còn phải kiếm bạc để chữa bệnh cho A Giản, không thể dựa vào số ruộng ấy được.
Ta liền đưa nó nhờ trưởng thôn canh tác.
Nhà trưởng thôn đông người, mỗi năm sẽ trả một nửa số gạo hoặc một ít lúa mạch trồng trọt trong ruộng cho chúng ta, cũng đủ cho ba người chúng ta ăn."
"Nàng muốn thu hồi mẫu đất này về sao?" Tiêu Liệt hỏi nàng.
"Thôi bỏ đi.
Ta không có sức, cũng không biết trồng trọt, chàng còn phải đi săn thú, làm thêm một mẫu đất nữa thì chàng cũng mệt mỏi.
Huống hồ, mẫu đất này cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền."
Phó Yên tính toán tình cảnh trong nhà.
Vì một mẫu đất mà bản thân phải lăn lộn không những mệt mỏi lại còn chẳng được bao nhiêu tiền, nàng cảm thấy không đáng, vẫn cứ tiếp tục nhờ nhà trưởng thôn thì hơn.
Phó Yên: "Tay nghề của ta cũng tạm, trước hết làm một ít đồ thêu để tích cóp bạc, về sau ta nghĩ biện pháp khác."
Nhìn Phó Yên hơi nhíu mi, nghiêm túc mà suy xét về tương lai của bọn họ, Tiêu Liệt nhẹ nhàng chạm vào làn da mềm mại hồng hào trên gương mặt nàng nói "Còn có ta mà, đừng lo lắng."
Đúng vậy, gấp cái gì, cứ từ từ mà làm.
Phó Yên bật cười nhìn hắn, nghiêng đầu cọ cọ vào tay hắn.
Bên này Tiêu Liệt và Phó Yên vừa nói vừa cười đi vào thôn, bên kia chỗ sân phơi dưới cây đa ở cửa thôn có một đám phụ nhân trong thôn cũng đang vừa làm việc vừa nói chuyện phiếm.
Xa xa thấy cả nhà ba người Tiêu Liệt đi vào thôn, tay cầm lưng vác đầy đồ, người nhiều chuyện nhất trong thôn là bà Vương nhị chạm chạm vào đại bá mẫu Thôi Hạnh Hoa của Tiêu Liệt, ánh mắt ý bảo bà ta nhìn về phía cửa thôn.
Thôi Hạnh Hoa đặt một cái băng ghế nhỏ ngồi ở dưới tàng cây, chẳng làm việc gì hết, chỉ ngồi cắn hạt dưa, vừa cắn vừa nói chuyện phiếm.
Thấy hai người nhà Tiêu Liệt sắp đi ngang qua về nhà, Thôi Hạnh Hoa giương giọng gọi: "Nhìn xem ai kìa! Ô, cháu trai lớn đấy à, các cháu đi đâu về thế? Mua được thứ gì tốt vậy?"
Bị Thôi Hạnh Hoa gọi dừng lại, Tiêu Liệt không thể không dừng chân, chào hỏi.
"Mua cái gì đấy?" Thôi Hạnh Hoa tò mò nhìn về phía đồ vật trong ngực Phó Yên.
Không chờ Tiêu Liệt mở miệng, Thôi Hạnh Hoa còn nói thêm: "Vải à, màu sắc này đẹp đấy.
Vừa lúc đệ đệ cháu đang đi xem mặt một cô nương, để làm quần áo mới cho nó.
Để ta lấy về, cũng sẽ nói cho nó đây là tấm lòng của người làm anh như cháu."
Nói xong, bà ta liền muốn tiến lên đoạt lấyvải vóc trong ngực Phó Yên.
Tiêu Liệt bị gọi lại, thấy dưới tàng cây có một đám bà thím trong thôn, chỉ nghĩ chào hỏi một cái liền đi, không ngờ là đại bá mẫu độc ác không nói lý lẽ đã muốn cướp đồ vật trong tay.
Nếu là trước kia, hắn ăn nói vụng về, hắn chẳng thèm đôi co dăm câu ba điều với phụ nhân, tránh làm phiền đến A Giản cần nghỉ ngơi.
Hiện tại, hắn đã thành hôn, lại có Phó Yên cần được che chở.
Phó Yên mua vải cho bọn hắn sao có thể không công cho bà ta hưởng lợi chứ, cứ lùi bước hết lần nọ đến lần kia, lần này hắn không muốn Phó Yên bị đại bá mẫu ở trong thôn bắt nạt nữa.
Tiêu Liệt tiến lên một bước ngăn Thôi Hạnh Hoa lại.
Thôi Hạnh Hoa nghi hoặc, trước đó lấy chút đồ vật gì của hắn thì đứa cháu trai trưởng này cũng chẳng hé miệng một câu.
Tiêu Liệt cất giọng thẳng thắn: "Đại bá mẫu, đây là đồ mà tức phụ cháu mua."
Thôi Hạnh Hoa: "Đều là người một nhà, ta về nhà nói cho đường đệ của cháu, đây cũng là tấm lòng của tẩu tử nó là được chứ gì?" Nói xong bà ta không kiên nhẫn mà đẩy tay Tiêu Liệt ra, lại tiến lên lần nữa muốn lấy đồ vật.
Phó Yên lui về phía sau hai bước, thấy Tiêu Liệt hơi bực tức muốn duỗi tay đẩy Thôi Hạnh Hoa ra lần nữa liền vội lôi kéo hắn.
Trước mặt đều có người đang nhìn, bà ta muốn lấy đồ vật là bà ta mặt dày muốn ăn không của người, nhưng nếu Tiêu Liệt ra tay với Thôi Hạnh Hoa, như vậy sẽ thành lỗi của Tiêu Liệt.
Ra tay với trưởng bối như vậy, nếu làm ầm lên thì có thể sẽ thành nhược điểm của bọn họ giúp Thôi Hạnh Hoa nắm được.
Tiêu Giản bị đánh thức bởi tiếng nói lớn của Thôi Hạnh Hoa, Phó Yên ôm cậu bé đặt ở trên mặt đất.
Tiêu Giản né tránh ở phía sau ca ca, lại là bà bá mẫu xấu xa này!
Phó Yên đi lướt qua Tiêu Liệt, dáng vẻ hào phóng che ở trước mặt hắn, cười khanh khách mà dịu dàng mở miệng:
"Đại bá mẫu của Tiêu gia đừng có trêu đùa cháu làm trò cười chứ, đều là thân thích quê nhà, chờ đệ đệ Tiêu gia thành hôn, chúng ta nhất định sẽ đưa lễ vật chúc mừng.
Hai cuộn vải thô này đâu có xứng làm lễ vật chứ?"
Thôi Hạnh Hoa nghe nhưng không hiểu ý trong lời Phó Yên nói, một là phủi sạch quan hệ của hai nhà, hai là nói những lời bà ta vừa nói chính là nực cười, khiến người khác phải bật cười.
Chỉ nghe thấy Phó Yên nói muốn đưa lễ vật, Thôi Hạnh Hoa lại thấy cao hứng.
Hai cuộn vải này đều có màu không tươi sáng, thật sự đúng là không xứng với nhi tử bảo bối của bà.
Khi Tiêu Liệt thành thân, bà thấy Phó Yên mang lại đây ba cái hòm lớn chứa của hồi môn.
Nghe nói Phó Yên là nha hoàn được sủng ái từ gia đình giàu có, trong tay chắc chắn có thứ tốt.
Nghĩ đến Phó Yên sẽ cho nhi tử của bà thứ tốt làm lễ vật, bà liền không nhịn được mà hỏi dồn: "Đưa gì thế? Cháu là người đi nhiều biết nhiều, chắc chắn thấy được nhiều thứ tốt nhỉ."
Phó Yên bình thản đáp: "Khi cháu còn ở trong phủ cùng tiểu thư lớn lên, trong phủ đã được ma ma dạy lễ nghi cẩn thận dạy dỗ."
Thôi Hạnh Hoa nhíu mày, ngươi có được dạy lễ nghi hay không thì có liên quan gì tới ta chứ?
"Phó Yên ghi nhớ dạy dỗ, đối với lễ vật thì phải căn cứ vào trước đó người ta đưa quà tặng gì thì phải tặng lại lễ vật giá trị tương đương, như vậy mới phải phép.
Đại bá mẫu Tiêu gia, cháu trở về sẽ sắp xếp lại lễ vật mà mọi người đưa tới khi chúng cháu thành hôn, về sau cũng sẽ đáp lễ lại cho mọi người, tuyệt đối không để mọi người thiệt thòi, mất hết lễ nghĩa đâu."
"Ngươi…… Ngươi!" Tiêu Liệt thành hôn, cả nhà bọn họ chính là tay không đi ăn chực uống chực, làm gì có cái gì mà đáp lễ.
Nhưng Phó Yên nói sẽ đáp lễ như vậy, Thôi Hạnh Hoa không có cách nào để phản bác, nhất thời bị nàng chặn họng không thốt lên lời nữa.
"Vợ Tiêu Liệt nói rất đúng!" Túc phụ trưởng thôn là Trương thẩm xa xa thấy Thôi Hạnh Hoa ngăn cản cả nhà Tiêu Liệt không cho đi, sợ bọn họ chịu thiệt, vội vàng đuổi lại đây.
Nghe thấy Phó Yên khách sáo lựa lời nói vừa đấm vừa xoa không bị bắt bẻ lỗi lầm gì liền rất vừa lòng.
A Liệt tìm được tức phụ này quá tốt!
"Haiz, túm tụm ở đó làm gì thế? Trời sắp tối rồi, không về nhà nấu cơm cho chồng con à? Nhanh về đi thôi!" Trương thẩm nhìn về phía đám phụ nhân cách đó không xa đang đứng hóng chuyện mà hô lên.
Mọi người xem xong một màn này liền cười vang tản ra, tốp năm tốp ba cùng nhau về nhà.
Về phần tức phụ mà Tiêu Liệt mới cưới, trong lòng mọi người đều có đánh giá riêng.