Bỗng nhiên Tống Văn Lâm như cơn gió thần bí hề hề hướng tới anh trai cậu gần một chút, lúc này mới thấp giọng nói:
"Anh, anh nên đối tốt với chị dâu."
Thấy hai chùm ánh mắt đen tối nặng nề của anh trai cậu bắn thẳng đến, đành phải đầu hàng, đem những lời sau nói ra: "Mẹ chị dâu đến nhà chúng ta, nói có người sắp xếp công việc cho anh hai Diệp, yêu cầu chị dâu ly hôn với anh."
"Em có thể tự mình nghe được chị dâu nói, chị ấy rất yêu anh, hôn nhân của chị ấy và anh là quân hôn, phá hoại quân hôn là phải ngồi tù, còn bị mẹ chị dâu mắng một trận."
Tống Văn Lâm nghe được nhấp lưỡi, lúc trước cậu còn ghét bỏ sự yếu đuối của chị dâu, cũng từ sau đó cậu có chút tiếp nhận chị dâu.
Tuy rằng cơ thể chị dâu yếu đuối, đặc biệt phiền toái, nhưng chị dâu thiện lương, tính cách kiên định, cũng có thể ở thời khắc mấu chốt chống đỡ các loại cám dỗ.
Cậu cảm thấy, phụ nữ có thể kiên định tính cách, kiên định nguyên tắc, thật sự không tồi.
Chỉ một câu nói, Tống Văn Cảnh cảm giác máu trong người mình đang cuồn cuộn dâng lên, ánh mắt sắc bén của anh ngưng tụ nhìn em trai, thanh âm khàn khàn hỏi: "Về sau thì sao?"
"Sau đó, chị dâu rõ ràng từ chối, sau đó mẹ chị ấy còn mắng chị ấy, nói anh không cùng chị ấy về nhà."
Tống Văn Lâm nói xong bội phục bản thân muốn chết, thanh âm lưu manh của cậu đứng đắn không ít:
"Anh, không nghĩ tới chị dâu bị mẹ chị ấy ép đến thế nào đâu, chị ấy đều vì anh nói chuyện, trước kia em cảm thấy chị dâu quá yếu đuối, còn khắp nơi ghét bỏ chị ấy phiền toái. Nếu có một người vợ bảo vệ em như vậy, cho dù có phiền toái em cũng chấp nhận..."
Lời vừa nói ra, Tống Văn Lâm lập tức che đầu "a" một tiếng, hai tay ôm đầu chạy trốn: "Anh, anh không có lương tâm, đánh em mạnh thế."
" Để em chừa cái tật không biết lớn nhỏ.”
Tuy rằng Tống Văn Cảnh gõ đâu em trai, nhưng dừng lại ở ngoài phòng rất lâu, một bên nghĩ đến cô vợ nhỏ, một bên bảo em trai nói rất nhiều chuyện của cô vợ nhỏ.
Đại khái là do mang thai, bây giờ cô đã được ba tháng, bụng đã dần dần lộ ra, cũng may trên eo cô thịt không hiện ra nhiều, cái bụng này mới không có gì đặc biệt nổi bật.
Tuy rằng nói hơn ba tháng nôn mửa không nghiêm trọng như vậy, nhưng mang thai và không mang thai, buổi tối ngủ vẫn khác biệt .
Cô cũng không quan tâm nam chính có vào ngủ hay không, cô ôm hai cái chăn đi ra, còn chính mình ôm chăn trắng hồng đắp lên mình rồi tự mình ngủ ở trong cùng.
Ngủ như mộng như tỉnh, bỗng nhiên nghe được một loạt tiếng bước chân trầm ổn vang lên.
Xoạch một tiếng.
Đèn đầu hỏa trong phòng được thắp sáng, bên ngoài giường bị đè xuống, hơi thở của người đàn ông quá mạnh, Diệp Mạn Tinh chợt mở mắt ra.