"Vợ, ngủ chưa?"

Giọng nói của người đàn ông còn có chút khàn khàn, cứ như vậy tựa vào bên ngoài, nửa người cúi xuống nằm ở phía trên cô.

Diệp Mạn Tinh vừa mở mắt ra, nhìn thấy hai con mắt đen kịt của nam chính phóng về phía cô. "Anh, anh ba."

Hốc mắt người đàn ông thâm sâu, đồng tử đen kịt, thân hình cao lớn tựa như con báo đang ngủ đông, khí thế đàn ông quá mạnh mẽ.

Cô muốn bỏ qua nhưng không thể làm được. Đôi mắt người đàn ông đen kịt như đêm, tầm mắt đen kịt nhìn cô, thật lâu sau mới nói: 

"Vợ, anh và Trần Kiều Kiều không có gì, em đừng hiểu lầm."

Trong nháy mắt trên đâu hoa đào tinh nhỏ treo đây dấu chấm hỏi: Sao bỗng nhiên lại nói đến nữ chính trùng sinh vậy.

Thấy đôi mắt của cô trong suốt như nước hồ sau cơn mưa mùa xuân, Tống Văn Cảnh cảm thấy trong cổ họng lăn một vòng, bỗng nhiên xoay người sang nghiêng người nằm xuống, giọng nói khàn khàn: "Vợ, anh lo lắng cho đứa nhỏ, ngày mai chúng ta đến bệnh viện thăm khám, nhưng ly hôn thì không cần đâu."

Cô vẫn không nói gì, hoa đào tinh rất giỏi cảm nhận cảm xúc của người khác, cô luôn cảm thấy nam chính lúc này dường như rất nguy hiểm, nhưng ánh mắt của nam chính nhìn cô lại vô cùng bình thản.

Dù sao bây giờ hai người vẫn là vợ chồng, cô cũng không thể đuổi người đi, chỉ là thăm dò nói: "Anh ba, có quá nhiều cô gái yêu thích anh, em cảm thấy dưới tình cảnh như vậy, đàn ông rất khó chống cự được khi người khác quyến rũ."

"Hơn nữa, em cảm thấy quá phiền phức, em không chịu được."

Giọng nói của cô có một chút ngây thơ: "Anh ba, anh có thể đồng ý ly hôn được không?" 

Bọn họ nói cũng không ít, nói chung nam chính cũng có trả lời, ai biết cô vừa quay đầu lại thì nhìn thấy một đôi mắt thâm thúy lạnh lùng nhìn chằm chằm mình, một lúc lâu sau cô mới nghe thấy một tiếng cười:

“Không đâu."

"Trừ em ra, với ai anh cũng không có kiên nhẫn."

Đây là giọng nói của nam chính, cách một lúc lâu sau mới nói: "Ngủ đi, anh có ba ngày nghỉ, đi bệnh viện với em, sau đó cùng em về nhà."

Hoa đào tinh nhỏ không nói gì. Hoa đào tinh nhỏ có hai luồng suy nghĩ điên cuồng: nói như thế nào nam chính cũng kiên quyết không chịu ly hôn hả.

Cô biết, nguyên nhân chính là vì nam chính phải chịu trách nhiệm, kiên quyết không chịu ly hôn cũng là vì nhân phẩm anh tốt. Cô có thể trách anh sao?

Nhưng tình tiết trong nguyên tác gốc, biết rõ là kết cục phải chết, nhưng cô vẫn muốn cố gắng.

Bây giờ cô không có không gian, không thể sử dụng bản thể đào chi để tránh cái chết, vậy làm sao mới tốt đây?

Ôm bụng chạy được không? Xí, ngày mai phá đứa nhỏ rồi chạy sẽ không tính là ôm bụng chạy phải không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play