"Ừ." 

Cha Tổng suy tư một chút lập tức biết ý nghĩa sâu xa trong đó: "Cha biết rồi, con và vợ con thương lượng thật kỹ."

Ban đêm, lúc xuân hạ giao nhau, bên ngoài dưới màn đêm tối đen, còn có thể nghe được tiếng côn trùng minh kêu oе ое.

Tống Văn Cảnh vừa ra cửa chuẩn bị đi đánh răng, lập tức phát hiện một bóng đen tấn công về phía anh.

Gần như là phản xạ công kích có điều kiện, một cái vật qua vai đánh ngã hai tay đặt người ở sau lưng, lập tức nghe được một tiếng kêu thảm thiết vang lên: 

"Anh, anh thật đúng là anh ruột của em, anh muốn mưu sát em trai ruột của mình sao hả.”

Thanh âm cứng rắn của Tống Văn Lâm vang lên, Tống Văn Cảnh mới buông cậu ra.

"Tự chuốc lấy."

Biết rõ thói quen mấy năm nay của anh, còn dám đánh lén anh. Tống Văn Cảnh như không có việc gì lướt qua em trai của anh, cầm lấy chén súc miệng quen thuộc đi đánh răng.

Ban đêm,đang đánh răng với nước suối lạnh lẽo, anh nghe thấy một tiếng cà lơ phất phơ vang lên bên tai: 

"Anh, có phải anh và chị dâu cãi nhau không?"

Năm nay Tống Văn Lâm mới mười sáu tuổi, anh cũng muốn đưa đi quân đội, chỉ là còn chưa tới thời gian hải quân báo danh nhập ngũ, vẫn luôn ở nhà chờ thời điểm.

Vừa đánh răng được một nửa Tống Văn Cảnh trả lời : "Không có."

Tuy rằng Tống Văn Lâm cảm thấy chị dâu nhỏ vừa yêu kiều vừa giày vò người, nhưng thấy anh trai thần tiên của cậu trở về, liều mạng cho chị dâu nhỏ yếu đuối điên cuồng xoát thiện cảm: 

"Anh, chị dâu muốn cùng anh đi theo quân đội sao?"

"Ừ."

Nghe nói như vậy, Tống Văn Lâm một bên vui sướng khi người gặp họa, vừa lo lắng cho chị dâu, hình như rõ ràng vui sướng khi người gặp họa nhiều hơn: 

"Anh, anh nói đây có phải là trăm ngàn năm không cưới vợ hay không, vừa cưới vợ lập tức cưới một cô vợ nhỏ phiền toái nhất."

Thấy anh trai cậu đại khái muốn đánh cậu, Tống Văn Lâm vội vàng nói đến chuyện quan trọng: 

“ Anh, anh đừng đánh, em có chuyện muốn nói, chị dâu tuy rằng yếu ớt một chút, hơi phiền một chút, nhưng thật sự có lòng hiếu thảo."

"Lần trước em không phải đặc biệt gọi điện thoại nói cho anh biết, chị dâu bị quần áo mài mòn da, còn dị ứng ngất xỉu nữa?"

Tống Văn Cảnh lấy đôi mắt đen láy kia nhìn cậu, em trai của anh chậc chậc nói: "Anh, anh cũng mới biết được, chị dâu vẫn luôn uống trà lài, uống cái trà lài kia chị ấy lập tức không dễ bị dị ứng nữa."

"Lần trước bị dị ứng, chính là mẹ chị dâu đến nhà mình, chị dâu đem tất cả trà lài cho cha Diệp, sau đó chị ấy mới dị ứng."

Tống Văn Cảnh nghe được tâm tình một chút: cho nhà uống thêm chút trà lài, còn chính mình thì bị dị ứng, anh liền nắm được trọng điểm, cô vợ nhỏ vì muốn nhường trà lài cho người lớn trong nhà còn mình thì nhịn không uống.



 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play