Gia giáo nhà họ Tống rất nghiêm khắc, dám làm ra loại chuyện quan hệ nam nữ không rõ ràng như vậy, nếu bà không đánh chết con trai, thì cha nó cũng sẽ đánh.

Tống Văn Cảnh chỉ cảm thấy vớ vẩn: Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì chứ? Bây giờ đại khái anh có thể biết được, tại sao cô vợ nhỏ đang yên đang lành lại muốn ly hôn với anh. Hơn phân nửa là nghe mấy lời đồn vô căn cứ kia.

Đôi mắt đen láy và thâm sâu của Tống Văn Cảnh ngưng lại: "Mẹ, đúng thật là có chút bất trắc ở lệnh thăng chức, nhưng không có vấn đề gì, lãnh đạo trực tiếp phê duyệt rồi."

"Báo cáo kết hôn mà con gửi lên cũng được thông qua, không có chuyện gì xảy ra cả."

Tống Văn Cảnh là người chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu, cho dù anh vì chuyện kết hôn phải bôn ba như thế nào, anh cũng sẽ không nói với người nhà.

Mặt mẹ Tống đột nhiên lộ ra vẻ vui mừng: "Con thật sự được thăng chức? Vậy bây giờ con là?"

"Phó đoàn trưởng."

Hai mươi mấy tuổi Tống Văn Cảnh làm phó đoàn trưởng, bản thân lại không có ngạc nhiên vui vẻ gì. Cả căn phòng an tĩnh lại, đôi mắt hoa đào của mẹ Tống gần như tràn ngập niềm vui.

Trời ơi, con trai mới hai mươi mấy tuổi đã là phó đoàn trưởng rồi. Mẹ Tống vui vẻ muốn chết.

Tất cả người quen biết mẹ Tống đều nói mệnh bà tốt, lần đầu là sinh ra đã tốt, cha mẹ trong nhà đều có việc làm, bà không thiếu ăn thiếu uống. Lần thứ hai, đó là kết hôn với người đàn ông tốt như cha Tống, có nhân phẩm và năng lực tốt, cả đời đối xử tốt với bà.

Còn điều mà người khác hâm mộ nhất đó là bà sinh ra một đứa con ưu tú, học hành xuất chúng, hầu như khi mọi người nhắc tới con đều hâm mộ bà. 

Đã vậy thành tích công việc của bà cũng không tồi, bà ấy đã làm hội trưởng hiệp hội phụ nữ trong một thời gian dài, tự mình cũng có khả năng phán đoán, cho nên lời nói của Trần Kiều Kiều không có ảnh hưởng đến bà.

Mẹ Tống chợt nhớ tới sự khác thường của con dâu, hỏi: "Tinh Tinh gọi điện thoại kêu con trở về có chuyện gì không?"

Hai chữ 'ly hôn' Tống Văn Cảnh không nói ra.Anh không nghĩ hai người sẽ ly hôn, nhưng mà anh ấy nói ra, mẹ sẽ có thành kiến với cô vợ nhỏ, nên Tống Văn Cảnh che giấu không nói. 

“Không có việc gì.” 

Tống Văn Cảnh hiểu rõ mọi chuyện, dự định rời đi.

Cánh tay lại bị mẹ Tổng nắm lại: "Con trai, cha của Tinh Tinh đã cứu cha con, cha con bé vẫn còn nằm trên giường bị bại liệt. Cả nhà họ Diệp đều có ơn với chúng ta."

“Tinh Tinh lại xinh đẹp, thanh tú làm người khác rất yêu thích. Sau này con sẽ biết con bé tốt ra sao."

Khi mẹ Tống nhắc tới con dâu giọng nói đều lộ ra vui mừng, yêu thương: "Đối xử với con bé cho tốt, hơn nữa giờ nhà con bé gặp khó khăn, càng phải đối tốt với con bé hơn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play