Tống Văn Cảnh không biết là mẹ mình giờ chỉ ưa thích con dâu. Nếu biết, có lẽ anh cũng vui vẻ, ai mà không mong muốn mẹ chồng con dâu hòa thuận đâu?
Tống Văn Cảnh dập tắt tàn thuốc rồi mới đi vào. Chợt nghe giọng mẹ cẩn thận hỏi cô vợ nhỏ: "Văn Cảnh có
đối xử không tốt với con chỗ nào không? Con nói cho mẹ biết, mẹ giúp con đánh nó."
Hai chân dính trên mặt đất, tầm mắt Tống Văn Cảnh nhìn cô vợ nhỏ: trước đây mẹ có thể đánh. Một chút cũng không nghĩ tới, với bản lĩnh hiện giờ của anh, nếu anh muốn tránh, sao mẹ có thể bắt được?
Đôi mắt hạnh của cô vợ nhỏ nhìn qua cánh cửa, ánh mắt cô chạm phải ánh mắt Tống Văn Cảnh, lần đầu tiên khống chế được phản ứng của cơ thể, không tránh né.
“Mẹ, con đi giúp bà nội nấu cơm.” Ánh mắt trong suốt của cô vợ nhỏ dời đi trước.
Cô vợ nhỏ rời đi, Tống Văn Cảnh cũng thu hồi đôi mắt sâu thẳm. Anh nhìn mẹ Tống, gọi một tiếng: "Mẹ, con rời nơi này đi mấy tháng, trong nhà có chuyện gì xảy ra không?"
Khi mẹ Tống nghe anh hỏi, túm lấy cánh tay anh đem người kéo vào phòng, phanh một cái đóng cửa lại.
Tống Văn Cảnh người rất giỏi phân tích tình hình: anh cũng sẽ không tin. tình huống này mà nói ở nhà không xảy ra chuyện.
Đây là phòng của cha Tống mẹ Tống, cách bài trí trong phòng vẫn dựa trên phong cách yêu thích của cha Tống, cả căn phòng đều rất đơn giản, chính là có một cái bàn làm việc, một cái giường và một cái gương trang điểm.
Trên bàn làm việc cũng chỉ có một ít văn kiện, ống đựng bút và bút để hai người họ làm việc. Mẹ Tống ấn con trai xuống cái ghế dài duy nhất trong phòng, đem một ít gói bánh còn lại đều lấy ra sau
đó nhét vào ngực con trai.
Giọng mẹ Tống có hai phần buồn bực: "Có chuyện, con còn nhớ Kiều Kiều không, trước đây hay đến nhà chúng ta chơi, sau đó lại kết hôn với thanh niên trí thức trong nội thành đó?"
"Trần Kiều Kiều?"
Đối với nhóm bạn cùng nhau lớn lên Tống Văn Cảnh vẫn còn ấn tượng.
Chân mày Mẹ Tống đều đã muốn nhăn hết lại rồi: "Là con bé đó."
"Nửa tháng trước, con bé đã về, sau đó đi với mẹ con bé đến gặp mẹ, chỉ là đem theo mấy tin tức không tốt tới. Mẹ Tống cân nhắc nhìn con trai, đột nhiên nghiêm túc hỏi.
"Con bé nói con lập công ở quân đội, đáng lẽ lần này sẽ được lệnh thăng chức, xảy ra chuyện gì mà bị đè xuống?"
Đôi mắt đào hoa của mẹ Tống và Tống Văn Cảnh rất giống nhau, khẽ nhíu lại:
“Thật sự là con ở quân đội yêu đương với người ta, lúc trở về một câu cũng chưa nói, sau đó còn kết hôn với Tinh Tỉnh?"
Trái tim mẹ Tống phập phồng lo sợ: ... nếu con trai bà thật sự dám làm chuyện như vậy, hôm nay dù có như thế nào bà cũng phải đánh gãy chân nó.