Khi nhìn thấy khuôn mặt trắng như ngọc của cô vợ nhỏ, nhỏ nhắn xinh đẹp, cùng với cặp mắt trong suốt như nước mưa của cô, bao nhiêu tức giận của Tống Văn Cảnh đều tan biến hết.
Hoa đào tinh nhỏ yên lặng không nói gì: ...? Cô sợ mình đã đắc tội chết với nam chính rồi.
Giọng nói người đàn ông lạnh như băng, khi vừa mới lấy cái ly sứ, tay nam chính đụng vào đầu ngón tay cô, cũng chợt tránh được.
Suy bụng ta ra bụng người, nếu ai bỏ thuốc rồi còn lên giường với cô, rồi ép cưới cô, chỉ nghĩ vậy thôi là hoa đào tinh nhỏ hận không thể lấy dao ra chém chết anh ta rồi.
Hoa đào tinh nhỏ luôn yêu thích tự do: ...thật sự là cạn lời rồi, cái loại tính cách này của nam chính, chỉ vì chịu trách nhiệm mà làm thiệt thòi chết mình ư.
Nhưng trong lòng cô cũng rất kỳ lạ, sao tính cách nam chính như vậy, nhưng ở trong nguyên tác, sau ba năm khi người vợ đâu chết anh lại tái hôn, sao lại nuôi dưỡng đôi con trai con gái của vợ đầu lệch lạc như thế.
Trong khi tái hôn với nữ chính, đứa nhỏ nuôi dạy rất có triển vọng? Nam chính hỏi vì sao phải ly hôn?
Bởi vì hoa đào tinh nhỏ cô rất thích tự do đó, sao có thể để nội dung truyện điều khiển cô, bắt cô sinh đứa nhỏ?
Sau khi Tống Văn Cảnh ra ngoài, anh tự nhiên đem ly sứ cô vợ nhỏ xài đi rửa.
Sau đó anh lại xắn tay áo, vươn tay mở ống trúc bên dưới ống xả nước, nước suối trong vắt đánh vào trên cánh tay, bắn bọt nước ra xung quanh.
Thôn họ Tống ba mặt giáp núi, tương đối mà nói thì nước suối trên núi thật sự rất trong veo và mát lạnh. Lựa cây tre tương đối chắc khỏe rồi chẻ ngay giữa, sau đó làm sạch tất cả các khớp tre để tạo thành một ống nước tự nhiên.
Nước suối mát lạnh trong núi đánh vào trên mu bàn tay, nhưng Tống Văn Cảnh không cảm thấy lửa nóng trong cơ thể bị dập tắt miếng nào.
Ma sát một tiếng.Que diêm quẹt vào một mặt đá lửa, lại châm một điếu thuốc, ánh lửa bập bùng lúc sáng lúc tối, khuôn mặt đẹp trai hết mức lúc này bị ưu phiền vây quanh.
Thường ngày tính cách luôn luôn lạnh nhạt bình tĩnh, là người có cảm xúc cực kỳ trầm ổn, lần đầu tiên bị cô vợ nhỏ bức đến nổi không có biện pháp.
Mẹ Tống vừa ra tới là thấy đứa con trai cao lớn nhà mình đứng ở trước khạp nước, ở trước cửa kêu lên: "Phát ngốc cái gì? Vào nhà đi."
Đứa con trai nhỏ cũng không làm bớt lo, nhìn thấy thằng bé như vậy là biết nói chuyện với con dâu không được suôn sẻ rồi.
Mẹ Tống chỉ cảm thấy con dâu chỗ nào cũng tốt: sao tự nhiên bà ấy lại cảm thấy đứa con trai này càng ngày càng chướng mắt, không có giống con dâu lúc nào cũng làm người ta yêu thích?