Cơ thể của anh hoàn toàn không kiểm soát được vì cô.
“Đêm đó em cho anh uống thuốc gì?”
Vừa mới nói vậy, anh cảm thấy yết hầu rất khô, toàn thân rất nóng, lúc đâu ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo bây giờ lại giống như nhiễm thêm một tầng sương.
Hoa đào tinh nhỏ bị nam chính hỏi một tiếng làm cả người có chút ngốc: đang nói chuyện này sao đổi chủ đề nhanh vậy? Đó là do nguyên chủ làm.
"Dê, dương vật của dê được cán thành bột. Còn, còn có..." Cô không thể nói câu kế tiếp được nữa, trong đó đặc biệt còn có thuốc kích dục.Trong lòng cô rất xấu hổ đó.
Được rồi, đến điểm mấu chốt, cặp mắt sâu thẳm lạnh lẽo của nam chính yên lặng nhìn cô, hình như giọng nói so với lúc trước còn lạnh hơn hai phần: "Vậy là, em thích anh đúng không?"
Chuyện này...Cuối cùng cũng được trải nghiệm cảm giác bị đặt trên lửa tra khảo. Nếu cô nói không thích, thì sao lúc trước lại hạ thuốc anh? Nếu cô nói thích, thì tại sao lại muốn ly hôn?
Hoa đào tinh nhỏ nghẹn họng.
Nam chính đã đứng lên, cầm lấy cái ly sứ trong tay cô, sải một bước chân đã tới cửa. "Em thích anh, chúng ta cũng đã xảy ra quan hệ, anh sẽ không đồng ý ly hôn."
Hoa đào tinh nhỏ có chút không ngờ tới: "Anh ba, là do chúng ta đã phát sinh quan hệ à? Em không ngại..." Lời cô còn chưa kịp nói ra, đã nghe nam chính điềm tĩnh nói “ừ” một tiếng.
Hoa đào tinh nhỏ không biết nói gì. Tại sao trên đời lại có người một lòng như vậy chứ, chỉ vì phát sinh quan hệ mà đã sống chết muốn chịu trách nhiệm, cho nên mặc kệ cô làm cái gì cũng không ly hôn?
Tâm tình của hoa đào tinh nhỏ rất phức tạp. Đối với tộc Hoa Đào Tinh, mỗi lần thăng cấp tu vi sẽ gặp sét đánh, khi còn ở Đào Lâm, có không ít đồng loại bị đánh đến hồn phi phách tán, hồn vía lên mây.
Mà số mệnh nam chính là đứa con cưng của trời, đắc tội đến anh chắc chắn sẽ không có chỗ tốt. Cho nên cô phải nghĩ cho thật kỹ xem phải nói như thế nào để dỗ nam chính.
Hoa đào tinh nhỏ luôn luôn rất giỏi về việc giao tiếp với người khác, cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Anh ba, em không cần anh phải chịu trách nhiệm." Cô nhìn vào đôi mắt u ám đó, rất khôn ngoan không nói thêm gì nữa.
Cô khéo léo chuyển cái đề tài, giọng nói mang theo một chút dịu dàng: "Vậy anh ba, anh có thể đi đến bệnh viện với em được không?"
Đôi mắt sâu xa của Tống Văn Cảnh nhìn chằm chằm cô vợ nhỏ: “Cơ thể có chỗ nào không khỏe hả?"
"Em nghĩ là, nhân lúc tháng còn nhỏ thì cơ thể sẽ ít tổn thương hơn."
Vừa dứt lời, Diệp Mạn Tinh đã phát hiện một ánh mắt đặc biệt sắc nhọn nhìn về phía cô, ánh mắt u ám đó như một thanh gươm sắc bén muốn giết chết cô tại chỗ.