Sợ là cô vợ nhỏ có chút mềm mại lại có vài phần xấu hổ, nếu anh không nói, sợ không biết cô vợ nhỏ sẽ nghĩ lung tung đến mức nào nữa?
"Anh không ngại."
“Hả?” Diệp Mạn Tinh bị giọng nói này làm giật mình, giương mắt lên nhìn anh.
Hiếm khi Tống Văn Cảnh lộ ra một chút dịu dàng với cô, nhưng nụ cười của anh cũng không phải quá tiêu chuẩn: "Mấy chuyện khác, anh không nghĩ tới thì không ai có thể ép buộc được anh."
Hoa đào tinh nhỏ sửng sốt trong chốc lát: Nam chính nói như vậy là có ý gì? Ý là, anh thích bị người ta tính kế hả?
Cô thật sự dám hỏi ra: "Anh ba, anh không để ý người khác tính kế anh à?"
Cô vừa hỏi câu này, liền cảm thấy hơi thở trong phòng lạnh xuống, ánh mắt của nam chính nhìn qua, thật sự là một lời khó nói. Lúc lâu sau, cô mới nghe được nam chính mang giọng điệu kiêu ngạo nói:
"Không ai có thể tính kế được anh."
Thấy ánh mắt cô nhìn qua, nam chính đột nhiên ngừng lại, bất ngờ nói: " Em, là không ngờ tới."
Trong lòng hoa đào tinh nhỏ buồn cười muốn chết. Nam chính này, nói chuyện làm người ta cười muốn bể bụng.Nhưng cô sợ đắc tội với nam chính, cô cân nhắc rồi nói: "Nói chung là, anh ba, mấy tin đồn nhảm nhí rất nhiều, em hy vọng tình yêu của chúng ta có thể là hai người đều yêu nhau. Mà không phải là bị người khác gài bẫy?"
Sữa mạch nha càng ngày càng lạnh, giọng nói của Diệp Mạn Tinh mềm mại nhu hòa: "Có lẽ anh thấy chúng ta đã từng phát sinh quan hệ, anh muốn chịu trách nhiệm với em, thật ra không cần đâu. Em chỉ nghỉ là tình cảm là hai người ở cùng nhau phải do thích nhau chứ không phải do bị bỏ thuốc."
Khi cô vợ nhỏ nhắc tới lên giường, trong phòng như rơi vào một vùng hoa đào hồng nhạt, hương hoa đào thoang thoảng khi có khi không bay vào chóp mũi. Anh nhìn thấy áo trong màu hồng nhạt của cô vợ nhỏ, làn da của cô trắng như tuyết, trắng nõn mềm mịn đến mức mấy sợi lông tơ cũng có thể nhìn thấy.
Giọng nói đó mang theo mùi vị như một móc câu.Vừa mềm mại vừa trong vắt, mang theo hơi thở ướt át, trước mắt vô thức trở về cảnh tượng thân mật của đêm tân hôn.
Tống Văn Cảnh cảm thấy thân thể của cô vợ nhỏ ảnh hưởng đến anh luôn sâu hơn anh tưởng: anh chỉ cảm thấy thân thể của cô vợ nhỏ, giọng nói, mùi hương và thể chất đặc thù của cô, mọi thứ đều ảnh hưởng đến anh.
Tống Văn Cảnh thực sự rất muốn ôm cô. Còn về phần cô vợ nhỏ nói gì, thích cái gì, hình như một chữ anh cũng chưa nghe vào.
Nội tâm Tống Văn Cảnh đột nhiên hiện ra một khát vọng: ...anh muốn hôn cô.
Tống Văn Cảnh chỉ hận không thể lún sâu vào đó đột nhiên dừng lại, đôi mắt đen láy dán chặt vào cô vợ nhỏ, anh nghĩ, đêm đó cô vợ nhỏ đã cho anh uống thuốc gì đặc biệt sao?