Xem ra nếu có thể có một đứa con với cô vợ nhỏ của mình hoàn toàn không phải một chuyện xấu gì.
Nội tâm Diệp Mạn Tình đang vô cùng tò mò.Cô chỉ thấy giọng nói của nam chính đã mất hẳn đi khí chất lạnh lùng vốn có. Cô đi về phía giường, ngồi xuống mép giường, chăm chú nhìn lại anh với đôi mắt long lanh ánh nước.
Nói đúng hơn, cô đang nhìn vào vết tích hình trái tim màu đỏ dưới tai của nam chính. Nó thật sự rất nhỏ, chỉ cỡ hình trái tim trên lá bài poker, nhưng khi nó hiện ra trên đường quai hàm sắc bén của người đàn ông, nó lại mang theo một vẻ quyến rũ khó nói thành lời.
Toàn thân nam chính tỏa ra khí thế sắc bén lạnh lùng, chỉ có duy nhất trái tim kia là mang đến cảm giác ấm áp.
Chiếc cốc sứ còn hơi ấm được đặt vào lòng bàn tay cô, hoa đào tinh nhỏ tỉnh táo lại, phát hiện ra nam chính đang ngồi trên chiếc ghế cách cô khoảng chừng một cánh tay.
Anh nhàn tản mở rộng đôi chân, hai tay đặt trên đầu gối, nâng mắt liếc nhìn cô một cái, trầm giọng hỏi: “Tại sao em đột nhiên lại muốn ly hôn?"
Hoa đào tinh mới uống được nữa cốc sữa: Chuyện này cần phải nói rõ nguyên nhân hả?
Cô nghĩ thầm: Nguyên nhân là vì nguyên chủ thân thể này đã chết, sau này cô phải thay cô ấy làm mình làm mẩy, khiến con cái khổ sở lây, còn cô thì cũng phải chết y như nguyên tác sao?
Cô không muốn đi theo cốt truyện nữa.
"Anh ba, dù sao thì ai cũng biết, từ đâu em lấy anh chỉ vì báo đáp ân tình. Anh đã cứu em, nhưng ngược lại, chuyện em ép anh lấy không khác gì lấy oán báo ân cả."
Giọng nói cô mềm mại yêu kiều, có chút ngọt ngào cũng có chút nũng nịu, khiến cho người nghe chẳng thể giận dữ nổi với cô, lại còn bị cô khơi dậy lòng thương xót.
Tống Văn Cảnh nghe thấy âm thanh này, lỗ tai khẽ động, anh nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô vợ nhỏ, chợt chuyển hướng nhìn vào cánh môi anh đào đỏ sẫm của cô, trong lòng cảm thấy nóng lên, môi anh đào thật hồng, thật mềm mại.
Biết cô đang nói trọng điểm nhưng suy nghĩ của anh đã muốn bay xa. Anh cố kiểm soát bản thân mình, chỉ nghe giọng cô vợ nhỏ lúc cao lúc thấp nói: "Trong đêm tân hôn của chúng ta, vì anh bị đánh thuốc mê, anh...,nên anh mới lên giường với em."
Vốn dĩ Tống Văn Cảnh đã kiểm soát được thân thể mình: Bây giờ làm sao mà khống chế tiếp được? Đôi mắt thâm thúy của anh dán chặt vào bờ môi đang nói chuyện của cô vợ nhỏ, một câu nói, suýt chút nữa khiến anh không thể kiểm soát được.
Tống Văn Cảnh luôn có năng lực tự kiềm chế tốt bản thân, thầm nghĩ: Sợ là cô vợ nhỏ không biết, anh đã từng trải qua huấn luyện đặc biệt, về việc bị bỏ thuốc, có thể kiểm soát bản thân hay không tự anh biết rõ.