Mẹ Tống sửng sốt, lập tức đứng dậy tươi cười. Bà ấy vừa lau bọt nước trên tay, vừa nhanh chân bước đến nhận balo sau lưng con trai, ánh mắt liếc qua liếc lại giữa con trai và con dâu mình.

Con trai vừa trở về ánh mắt đã không dời nổi khỏi con dâu, chưa từng rời đi. Chuyện này khiến cho mẹ Tống vô cùng bất ngờ.

Bà ấy hơi câm nín: trước kia tâm mắt chẳng bao giờ dừng trên người con gái nhà người ta, bà ấy còn tưởng con trai chẳng thích người ta nữa cơ. Bây giờ nhìn thấy tình trạng này, xem ra suy đoán của bà ấy không hề đúng. Lòng mẹ Tống vui mừng không thôi.

Bà đẩy đẩy cánh tay con trai: “Đứng ở đây chắn lối làm gì, đi vào nói chuyện với Tinh Tinh đi, gần đây khẩu vị con bé không tốt lắm.”

Mẹ Tống nói xong còn tưởng con trai sẽ từ chối. Nào ngờ bà ấy lại thấy con trai mình đột nhiên ngồi thụp xuống, vươn tay về phía con dâu: “Nào.”

Mẹ Tống chỉ cảm thấy mắt mình sắp mù: Con trai bà không phải bị đoạt xác rồi đấy chứ? Diệp Mạn Tinh cũng nghĩ rằng mình hoa mắt mất rồi: Tình huống gì đây?

Cô phải làm sao để đạt được mục đích, còn không đắc tội với nam chính? Lòng cô phiền não vô cùng, tương lai của cô sẽ giống như trong sách, còn hại cả con của cô có kết cục thê thảm sao? Cô không nên lựa chọn đi theo nội dung cốt truyện.

Đứa nhỏ này không thể sinh ra, nhưng bệnh viện thời đại này không chấp nhận phá thai tự do mà nhất định phải có chữ ký của người nhà. Nghĩ cũng không cần nghĩ, mẹ chồng nhất định sẽ không đồng ý.

Trực giác của Diệp Mạn Tinh nói với cô rằng điều nam chính nói có thể có lý.

Diệp Mạn Tinh cảm thấy có chút bất ngờ: ... chỉ có điều là ai có thể nói cho cô biết đây, nam chính bị chuốc thuốc nên hẳn là rất hận nguyên chủ, làm sao anh có thể giúp cô được cơ chứ? 

Diệp Mạn Tinh không theo kịp, cô không định đi theo cốt truyện ban đầu, cũng không định chủ động dụ dỗ nam chính, dù sao hai người cũng sẽ ly hôn mà thôi. 

Cô lựa chọn một cái tên phổ thông, là hoa đào tinh nhỏ, rất giỏi nhìn thấu cảm xúc người khác, khi thấy mẹ chồng và nam chính có lời muốn nói, cô lập tức ngoan ngoãn tránh tay nam chính. Sau khi đứng dậy, cô gật đầu với nam chính nhưng lại nói với mẹ chồng: “Mẹ, con đi dọn phòng trước đã."

Cộc cộc cộc.

Tiếng bước chân vang lên, cơ thể căng thẳng của Tống Văn Cảnh dần được thả lỏng: Nhưng mà cô vợ nhỏ vừa mới tránh né sự thân mật của anh.

Tình huống quả thực không đúng lắm.Tống Văn Cảnh đúng là có chuyện muốn nói với mẹ, anh muốn hỏi mẹ có phải trong nhà đã xảy ra chuyện gì rồi không, cô vợ nhỏ liều mạng chuốc thuốc anh suốt mấy tháng vì muốn gả cho anh, vì sao chỉ mới ba tháng ngắn ngủi cô đã muốn ly hôn với anh?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play