Mẹ Tống không có chút hứng thú nào để nói chuyện với anh, bà ấy trực tiếp hỏi:
"Con mang sữa mạch nha tới à?"
Tống Văn Cảnh cảm thấy mạch não của mình không theo kịp suy nghĩ của mẹ: Ở? Chuyển chủ đề nhanh quá vậy.
"Dạ.””
Tống Văn Cảnh mở túi ra, đưa hai lon sữa mạch nha cho mẹ Tống, lúc này mới nói: "Mẹ, ở nhà xảy ra chuyện gì vậy?"
Kết quả mẹ Tống bưng sữa mạch nha vào bếp, nhanh chóng pha sữa mạch nha rồi bưng ra.
"Này, có chuyện gì thì để sau hẵng nói, con đi nói chuyện với Tinh Tinh đi, các con vừa động phòng xong một cái là ngày hôm sau con đã rời đi mất rồi."
Có lẽ là bởi vì bà ấy thực sự lo lắng con trai sẽ không thích cuộc hôn nhân này, còn khuyên nhủ anh: "Mẹ biết trong lòng con cảm thấy rất tủi thân, đáng lẽ không nên sắp đặt cuộc hôn nhân này cho con, nhưng ngày đó trước khi con đi còn yêu cầu nấu nước nóng. "
Tâm trạng của mẹ Tống vô cùng phức tạp. Rốt cuộc con trai của bà ấy thích hay không thích? Con trai người nào sinh ra thì người đó hiểu, bà sợ con trai mình nghĩ không thông, thật sự không hiểu nổi tâm tư của chính mình mà càng đẩy con dâu ra xa.
"Dạ."
Tống Văn Cảnh không tiếp tục hỏi nữa, chỉ gật đầu với mẹ: "Trong túi vẫn còn một ít đồ hộp, còn có hai tấm vải cho mẹ, bút máy là cho bố với em trai."
Anh một tay cầm túi đồ, tay kia cầm một chiếc cốc tráng men trắng, đôi mắt đen sâu thẳm liếc nhìn mẹ Tống một cái, sau cùng di chuyển đôi chân dài bước vào phòng.
Mẹ Tống hít một hơi thật sâu rồi thở ra, nửa tháng trước, sau khi Trần Kiều Kiều đến, biểu hiện của con dâu đã có chút không đúng. Bà ấy cảm giác như luôn có điều gì đó đang được che giấu dưới khuôn mặt điềm tĩnh kia.
Trong phòng, Diệp Mạn Tinh nói muốn dọn dẹp phòng, nhưng thực chất là lấy thêm chăn bông ra giường để, hai người bọn họ suy cho cùng vẫn còn là quan hệ vợ chồng. Diệp Mạn Tinh nói thầm: Hai người sắp ly hôn... chẳng lẽ còn cần phải ngủ chung một cái chăn sao?
Cộc cộc cộc.
Tiếng bước chân vững chắc và mạnh mẽ vang lên, từng bước chân ngày càng nặng nề hơn, Diệp Mạn Tình nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, nhìn thấy ngay một bóng người cao lớn đột ngột xuất hiện trước mặt mình.
Diệp Mạn Tinh luôn giỏi đối phó với mọi người, lần đầu tiên lại gặp phải khó khăn thế này. Cô cảm thấy khí chất của nam chính quá mạnh, vừa bước vào phòng, cả căn phòng đã tràn ngập hơi thở nam tính đầy sinh lực.
"Em căng thẳng lắm à?"
Diệp Mạn Tinh căng thẳng không dám nhúc nhích, nhưng cái giường bên cạnh cô đột nhiên trũng xuống, là do một người đàn ông đột nhiên nghiêng người dựa hai cánh tay cường tráng vào chiếc giường.