Áo sơ mi trắng quân đội quần màu xanh lục, ống quần nhét vào trong giày quân đội, áo sơ mi trắng sơ vin chỉnh tê trong thắt lưng, phần vải vóc trên đó dường như chẳng thể chống đỡ nổi cơ bắp hai cánh tay, để mặc nó gồ lên vô cùng chói mắt.
Khi tâm mắt của anh dừng trên cơ thể người khác, có thể miêu tả ánh mắt chẳng khác gì tia điện, khí chất lạnh lùng hiển hiện rõ ràng.
Giây phút này đây anh đang chăm chú nhìn cô, giống như chim ưng như sói hổ, khí thế mạnh bạo đến độ khiến da đầu cô tê tê, đó là khí chất của một người đàn ông được chiến trường mài giũa.
Chỉ một tiếng gọi “Vợ ơi” kia mang theo giọng điệu hơi dịu dàng, nhưng vẫn lạnh lùng tựa tảng băng như cũ. Diệp Mạn Tinh cau mày.Người đàn ông này không giống với kiểu người mà hoa đào tinh thích.
Cô thích con người có khí chất giống như mặt trời, ấm áp dịu dàng, dương khí tỏa ra bốn phía. Hoa đào tinh thuộc hành Mộc.
Mà người đàn ông này giống y như một thanh kiếm sắc lạnh, là hành Kim khắc hành Mộc của cô. Chỉ mới đối mặt nhau thôi, cô đã cảm thấy cơ thể mình như bị mũi kiếm nơi anh chém tới.
Cơ thể của cô cứng đờ, Diệp Mạn Tinh thầm nghĩ: Không hổ là vị boss Long Ngạo Thiên của nguyên tác, khí thế quá mạnh mẽ, chắc chắn năng lực xuất sắc hơn người.
Nhưng dù thế nào anh cũng không phải loại người Diệp Mạn Tinh sẽ thích.Hơn nữa một thân khí thế lạnh lẽo sắc bén này của anh còn là dạng khí thế khiến cho hoa đào tinh các cô sợ hãi từ sâu trong nội tâm mình. Diệp Mạn Tinh cố nhịn cơn run rẩy, khẽ kéo khóe môi, gượng cười.
Cô cho rằng nụ cười rất gượng gạo nhưng người đàn ông vừa nhìn thấy cô cười, tâm mắt đã vội vàng chuyển đi.
Diệp Mạn Tinh khó hiểu: “...?" Sao thế? Có gì không ổn à? Sao vị nam chính này còn không dám nhìn cô? Thật kỳ lạ.
Diệp Mạn Tinh thầm nghĩ, hoa đào tỉnh thành người dễ gặp phải lôi kiếp. Mà số phận của nam chính vốn trái với lẽ trời, loại sinh vật như anh cô không nên đắc tội. Hoa đào tinh giỏi nhất chuyện cảm thụ thiện ác của con người, người đàn ông này không có ác ý gì với cô, ngược lại trên thân thể anh còn tỏa ra nguồn nhiệt nóng bỏng.
Diệp Mạn Tình không rõ anh đang có ý gì, vì tránh đi khí thế quá mạnh mẽ này, cô chỉ đành chuyển tâm mắt xuống bên cạnh tai. Nghe nói dưới tai của nam chính có một nốt ruồi như cánh hoa đào.
Có thật kìa?
Diệp Mạn Tinh rất bất ngờ, cả người cũng thả lỏng hơn không ít. Cô cân nhắc một chút, giọng nói mang theo chút dịu dàng: “Anh về rồi đấy à?”
Người đàn ông này vừa tiến vào, ánh sáng trong cả căn phòng đã bị chặn đứng lại, hơi thở của anh bao trùm lên lên toàn bộ căn phòng, khí thế của người đàn ông này quá áp đảo.