"Mẹ."
Tống Văn Cảnh đột ngột lên tiếng, hai người trong nhà nghe thấy tiếng gọi, cùng lúc quay đầu nhìn về phía anh.
Tống Văn Cảnh không thích cảm giác quyền kiểm soát không nằm trong bàn tay mình. Anh vốn đã có suy nghĩ anh có nên tôn trọng ý kiến của cô không.
Nhưng trong giây phút cô gái nhỏ ngoái đầu nhìn lại, não bộ anh bỗng hiện lên một câu: Vợ mình xinh đẹp quá.
Đêm hôm đó anh bị hạ thuốc, chẳng chú tâm đến dung mạo của vợ mình, trí nhớ trong cơ thể chỉ ghi nhớ, anh rất yêu thích thân thể này. Cơ thể thơm ngát mềm mại như cánh hoa đào, trong khoảnh khắc cảm xúc dâng tràn trước mắt như có một khoảng không đây hoa đào đang bay lượn rơi xuống.
Hương hoa đào gần như có thể làm cho máu huyết của anh sôi trào, tiếng rên khẽ tựa như chiếc móc câu, quấn lấy anh khiến anh không thể nào khống chế nổi, âm thanh của cô vợ nhỏ rất mê người, móng vuốt cào cấu để lại dấu vết sau lưng anh, càng kích thích dục vọng trong anh hơn nữa…
Anh vốn có thể khống chế chính mình, cuối cùng lại tự trầm mê trong đó.Đêm xuân ân ái qua đi, anh ngồi bên giường ngắm cô vợ nhỏ suốt một tiếng đồng hồ, cuối cùng chạy gần trăm vòng quanh sân, dòng máu trong người càng thêm sôi sục.
Cuối cùng, bởi vì bên quân đội có lệnh triệu tập, lần đầu tiên trong cuộc đời, anh đã bỏ chạy trối chết vì không biết nên phải đối mặt với cô vợ nhỏ ra sao.
Lúc này đây, tâm mắt hai người va chạm vào nhau, cả hai bên đêu kinh ngạc và hoảng hốt.
Tống Văn Cảnh vốn là một quân nhân, ánh mắt sắc bén mạnh mẽ. Ánh mắt Diệp Mạn Tình thì trong veo mềm mại, giống như dòng suối mát trong khe núi, lấp lánh dịu dàng. Đôi mắt hạnh xinh đẹp của hoa đào tinh cứ thế đi vào trong tầm mắt của Tống Văn Cảnh. Cô vợ nhỏ của anh vô cùng xinh đẹp, tất cả mọi thứ đều vô cùng xinh đẹp. Khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt trong trẻo long lanh.
Yêu kiều, mềm mại, thuần khiết mang theo chút hấp dẫn quyến rũ. Anh cảm giác chỉ cần mình liếc mắt một cái, toàn bộ máu nóng trong người đã dâng trào, lồng ngực bừng bừng lửa cháy, suýt chút nữa đã thất lễ ngay tại chỗ.
Nhưng rốt cuộc anh cũng là quân nhân, Tống Văn Cảnh nhanh chóng đè tất cả cảm xúc xuống, anh lên tiếng gọi: “Vợ ơi.”
Diệp Mạn Tinh lập tức đỏ bừng mặt: Sao lại gọi ra danh xưng kích thích thế này?
Hai tâm mắt va chạm nhau, Diệp Mạn Tinh cũng đang đánh giá người đàn ông trước mắt. Rất cao, rất tuấn tú, rất lạnh lùng, hơi thở rét buốt lan tỏa quanh thân, đây là những ấn tượng đầu tiên của Diệp Mạn Tinh về chồng mình.
Vóc dáng anh cực kỳ cao lớn, chắc phải tâm trên một mét chín mươi, đứng bên cạnh khung cửa ra vào, đỉnh đầu sắp đụng phải khung cửa.