Anh còn chưa vào đến cửa đã nghe thấy tiếng mẹ cất lên từ phía trong phòng: “Ôi Tinh Tình này, hình như mẹ thấy con đã mập lên một chút rồi đấy.”

Diệp Mạn Tinh sắp không thể giấu chuyện thêm nghĩ thầm: Đến cả mẹ chồng cũng nhận ra rồi sao.

“Vâng, hình như thế mẹ ạ.”

Im lặng một lát, cô lên tiếng hỏi: “Mẹ, nếu Văn Cảnh muốn về thì mất bao lâu anh ấy sẽ về đến nơi ạ?”

Giọng nói của cô gái nhỏ ngọt ngào, trong trẻo mềm mại, trong âm thanh mang theo tâm tình nôn nóng mơ hồ.

Có lẽ do tiếng nói của cô quá ngọt ngào nên người nghe không hề phát hiện ra sự nôn nóng trong đó, ngược lại còn cảm nhận thấy nó như tiếng ngọc va chạm thanh thúy, từng âm từng âm tựa nốt nhạc tràn vào tận tim.

Vừa nhắc tới chuyện này, sự chú ý của mẹ Tống đã chuyển hướng ngay. Bà ấy cười, trêu ghẹo: “Nếu như nó nói nó muốn về thì chẳng mấy chốc sẽ về đến.”

“Sao vậy? Có phải Tinh Tinh sợ Văn Cảnh không chịu cho con theo nó tòng quân không?"

Hôm đó mẹ Tống đang chuẩn bị bữa tối với Diệp Mạn Tình, đột nhiên thấy con dâu vội vã ra khỏi cửa, bà ấy còn tưởng rằng con dâu đã tức giận với mấy câu nói linh tinh của Trần Kiều Kiều. Lúc đuổi theo ra bên ngoài không tìm được cô, suýt chút nữa bà ấy đã bị dọa cho hốt hoảng.

Sau đó con dâu bảo mình ra ngoài gặp người, lúc này bà ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

Bà ấy vốn tưởng rằng con dâu sẽ tức giận lắm cơ, nào ngờ đâu, khi trở về sắc mặt con dâu vẫn bình thản, chỉ nói rằng cô đã gọi điện thoại cho con trai bà, đợi khi nào con trai bà có thời gian anh sẽ trở lại.

Mẹ Tống rất vui mừng. Sau khi về nhà, thấy con dâu vẫn chăm chỉ ngoan ngoãn, bà ấy lại càng hay tranh việc, ít cho con dâu làm hơn.

Ai cũng nói nhà bà ấy đã rước một tổ tông về cung phụng, nhưng bà ấy rất vui, lòng bà ấy tình nguyện, người bên ngoài nói thế nào cũng chẳng liên quan.

Cho tới bây giờ Diệp Mạn Tinh vẫn chưa từng có ý nghĩ đi theo chồng: “Mẹ à...”

Mẹ Tống thì một lòng chỉ muốn làm chỗ dựa cho con dâu: “Hừ, Tinh Tinh, con đừng sợ. Nếu Văn Cảnh dám không đồng ý, mẹ sẽ lập tức cầm gậy đánh nó cho đến khi nào nó đồng ý thì thôi.”

Diệp Mạn Tinh buồn cười, cô nghĩ, nếu ai không biết còn tưởng rằng cô mới là con ruột bà ấy đấy.

Tống Văn Cảnh vừa mới về đến nhà đã nghe thấy mẹ muốn đánh mình: "..."

Anh còn tưởng rằng vợ nhỏ ở nhà sẽ bị người nhà xa lánh, nào hay, gia đình anh còn tặng cho anh một bất ngờ đến nhường này?

Tống Văn Cảnh thầm nghĩ: Tình hình hiện tại không phải anh không muốn đưa cô đi theo mà là chính anh cũng không thể xác định được tâm tư của vợ, rốt cuộc cô đang muốn làm khó anh hay thật sự muốn ly hôn với anh rồi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play