Phần cơ bắp trên cánh tay căng chặt, Tống Văn Cảnh im lặng. Một hồi lâu sau anh mới nghe thấy bản thân bình tĩnh lên tiếng hỏi: “Thứ thuốc kia uống vào có hại gì cho cơ thể không?"
Đôi chân dài của Tống Văn Cảnh như đã ghim chặt xuống lòng đất, trái tim nghẹn ứ không thôi: Ngay hôm sau đã uống thuốc tránh thai rồi, cô ấy không muốn mang thai đứa con của anh hả?
Tâm trạng anh rất phức tạp.Tống Văn Cảnh tạm quên đi sự khó chịu trong lòng, chỉ thầm nghĩ: Rốt cuộc cô ấy đang gây sự vì chuyện công việc của anh trai cô ấy hay cô ấy thật sự không muốn có con với anh?
Bác sĩ Điền mới nghe đến lời này đã bùng nổ: “Tổn hại sức khỏe gì chứ hả?"
“Thuốc của tôi sao có thể gây hại được?” Bác sĩ Điền vừa nói vừa trợn mắt với Tống Văn Cảnh: “Tôi nói này sao cậu có thể hỏi như vậy được chứ? Tôi vừa mới chúc mừng cậu đấy, thế thì nhất định là chuyện vui rồi."
“Vợ cậu nói cơ thể cô ấy không tốt, không thích hợp có con cho nên mới dùng thuốc tránh thai. Nào ngờ hôm đó y tá lấy nhầm thuốc rồi, đưa thuốc bổ thay cho thuốc tránh thai."
“Sau đó tôi phải vào thành phố tập huấn, chờ đến khi về mới hay chuyện nhầm lẫn này, không ngờ vợ cậu đã có thai mất rồi. Hôm nay trùng hợp gặp được cậu, tôi báo chuyện vui này với cậu luôn."
Vô tình trồng liễu liễu xanh um, ban đâu Diệp Mạn Tinh từng nói dối cơ thể mình không tốt, sợ rằng khó mang thai.
Nào ngờ đâu cô lại lấy nhầm thuốc, thuốc này đúng lúc có tác dụng bồi bổ cơ thể, biến chuyện lo lắng thành chuyện mừng.
“Vợ của cậu thật xinh đẹp quá, lần này hai người lại còn chuẩn bị có đứa nhỏ rồi, thật may mắn quá đi."
Bác sĩ Điền vừa nghĩ tới cô gái xinh đẹp đến mức khiến cho người ta khó quên kia, lại nhìn người trước mặt, cảm thấy dáng vẻ của họ nhìn sao cũng xứng đôi.
Sau khi khi nghe bác sĩ nói xong, trái tim Tống Văn Cảnh đã thoáng thả lỏng hơn không ít. Anh nói với bác sĩ: “Cô ấy còn trẻ, nhiều chuyện chưa hiểu biết."
Cõi lòng thì căng thẳng nhưng nét mặt Tống Văn Cảnh vẫn bình tĩnh như thường, anh thầm nghĩ: Cô vợ nhỏ này lúc trước đã hạ thuốc cho anh nên chắc hẳn trong lòng cô không thể không muốn có đứa nhỏ, lần này cô lại gọi điện đòi ly hôn, phải chăng do cô đã hiểu lầm gì đó.
Sau khi nói lời cảm ơn với bác sĩ, Tống Văn Cảnh trở về nhà, bước chân đã nhẹ nhàng hơn không ít. Danh tiếng và các mối quan hệ của Tống Văn Cảnh trong toàn bộ đại đội luôn không tồi, lúc anh trở về gặp gỡ mọi người, có không ít người lên tiếng chào hỏi.
“À, Văn Cảnh về rồi đấy à? Văn Cảnh, vợ của cháu thật xinh đẹp quá nha, hồi trước có nhiều cô gái thích cháu như vậy mà cháu chẳng chịu hợp ý người nào, thím còn cho rằng cháu không định lấy vợ cơ. Nào ngờ đâu vừa mới ra tay đã tìm ngay người đẹp nhất.”