Suy nghĩ của anh ấy chỉ có: Cô gái kia quả thật quá xuất sắc, quá xịn sò, quá lợi hại.
Đối mặt với ngôi sao sáng chói như Tống Văn Cảnh thế này mà cũng dám nói ra lời ly hôn sao?
Song, tò mò thì tò mò, anh ấy vẫn nguyện dám cược dám chịu thua, tuy rằng không thể đổi họ nhưng vẫn tự xem mình thành đàn em của Tống Văn Cảnh, nghiêm túc nghĩ kế sách hộ anh.
Nét mặt của Tống Văn Cảnh mới thoáng khá hơn đôi chút, lúc này đôi mắt bắt đâu sắc bén đã tối sẫm lại, mãi một lúc lâu sau anh mới thốt lên: “Nửa tháng sau tôi sẽ xin nghỉ."
Nửa tháng sau, trong thôn Tống gia, tiết trời đang vào mùa xuân tháng ba, một trận mưa phùn rải rác phủ lên con đường nhỏ, Tống Văn Cảnh giẫm lên làn mưa bụi li ti, bước thẳng về nhà.Gió xuân mưa bay hình như có thể rửa sạch mọi phiền muộn trong đầu óc.
Tống Văn Cảnh thân cao chân dài, đôi chân miên man bọc trong quần quân phục màu xanh lục. Có lẽ do trời đang mưa nên anh xỏ giày quân đội cao cổ, phần ống quần được giày bọc kín, lại càng khiến đôi chân dài mạnh mẽ hơn.
Tí tách tí tách.
Bước chân trầm ổn vững vàng giẫm lên con đường đá phiến, từng giọt mưa rơi xuống vỡ tan, nghe qua như những giai điệu, không thể tả rõ là giai điệu gì nhưng thật sự rất du dương.
"Ôi, Văn Cảnh đã về rồi à. Chúc mừng chúc mừng nhé.”
Lúc Tống Văn Cảnh vừa đi ngang qua trạm y tế thôn đã bị một người kéo lại, người tới ước chừng bốn năm mươi tuổi, là một người đàn ông đeo kính gọng đen. Ông ấy vừa nhìn thấy Tống Văn Cảnh, nét mặt đã mừng vui, luôn miệng chúc mừng.
Đây chẳng phải bác sĩ Điền của trạm y tế đấy sao?
Tống Văn Cảnh hơi bất ngờ: Chúc mừng? Chúc mừng cái gì?
"Bác sĩ Điền."
Tống Văn Cảnh gật đầu chào hỏi bác sĩ Điền, anh dừng bước quan sát kỹ mới phát hiện ra hôm nay ông ấy ăn mặc rất chỉnh tề, tay xách túi, hình như chuẩn bị ra ngoài.
Bác sĩ Điền chỉ cảm thấy vừa may mắn vừa đắc ý, ông ấy cười hì hì, lời nói mang theo ý tứ sâu xa: “Văn Cảnh này, lần này cậu phải cảm ơn tôi đấy.”
"Ngay sau hôm Tết vợ của cậu đã tới trạm y tế tìm tôi đòi mua thuốc tránh thai, hôm đó trông cô ấy đáng thương lắm, cô ấy bảo cơ thể mình không thích hợp có thai, muốn nhờ tôi kê thuốc cho mình.”
Mấy từ “thuốc tránh thai” mới vang lên, đầu óc của Tống Văn Cảnh như bị búa bổ trúng.
Một cơn chua xót ập đến trái tim của anh, cảm giác xa lạ ùa vào đáy lòng, tựa như có thứ gì đó đã lên men trong đáy lòng, khiến anh vô cùng chua chát. Anh không thể miêu tả cảm giác này là khó chịu hay buồn bực, đây quả là cảm xúc anh chưa từng gặp bao giờ. Nếu như hỏi nên dùng cảm giác gì để hình dung thì anh chỉ có thể nói rằng nó như quả mận chua tháng bốn, trong chua còn mang theo chút chan chát.