"Dù sao chúng ta cũng chẳng có gì, thử một lần cũng không có vấn đề gì đâu." Liễu Phán Nhi cười đáp: "Đây toàn là đất hoang mà chúng ta khai khẩn ra, nếu có thể sử dụng hợp lý thì đương nhiên tốt rồi. Còn nếu không thể mọc ra thứ gì tốt thì cũng chẳng sao cả."

Sau hai tháng, dưa hấu và dưa gang chuối là hai loại cây ra hoa kết quả sớm nhất.

Dưa hấu sinh trưởng rất nhanh, một quả dưa hấu mọc ra còn lớn hơn cả hai nắm tay của nam nhân, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.

Còn mỗi quả gang mọc ra cũng không hề nhỏ, qua thêm mười ngày nửa tháng nữa là có thể chín rồi.

Không chỉ có Lưu thị và Liễu Phán Nhi ngày ngày tới xem mấy lần mà người trong thôn Liễu gia cũng thường xuyên có người chạy tới xem.

Liễu Phán Nhi lo sẽ có người quấy rối nên lập tức bày tỏ thái độ với mọi người.

Nếu những giống cây này sinh trưởng tốt thì năm nay nàng sẽ giữ lại hạt giống, sang năm sẽ tặng miễn phí cho người dân trong thôn.

Liễu Phán Nhi vốn định phổ biến rộng rãi những giống cây nông nghiệp ra ngoài, như vậy có thể xua đi tâm tư xấu xa của một số người rồi. Vì để lấy được hạt giống, năm nay bọn họ sẽ không tới phá rối nữa.

Liễu Phán Nhi vui mừng hơn ai hết, bởi vì nàng biết loại dưa hấu này bán rất chạy. Vỏ dày, thuận tiện cho việc vận chuyển; lớp vỏ ngoài có màu vàng óng ả, đẹp vô cùng.

Lưu thị cười cười, khuyên nhủ: "Tam đệ muội, muội đừng nhìn nữa. Nhìn thêm nữa thì trời cũng tối rồi, muội cũng không thể đứng trong ruộng nhìn cả đêm chứ!"

Liễu Phán Nhi cười cười, nhìn về phía đại tẩu: "Đại tẩu, tẩu chắc chắn rằng dưa nhà chúng ta có thể bán ra ngoài chứ?"

Lưu thị thấy nỗi lo của tam đệ muội cũng không phải không có lý: "Tìm Đại Tráng ấy, tiểu tử đó thật thà chất phác, hơn nữa còn không trộm cắp cũng không giở thủ đoạn gian trá. Đến lúc đó chúng ta lại làm cái lều canh dưa, để hắn ta tới trông ruộng cho chúng ta. Chúng ta phát tiền công cho hắn ta, hắn ta nhất định sẽ vui lòng làm việc."

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Hiện giờ muội không hề lo lắng mấy, chờ đến khi dưa chín, chúng ta xách vào trong thị trấn để bán. Đến lúc đó thể nào cũng sẽ có người đỏ mắt đố ky, ta có nghĩ ra một cách, chúng ta sẽ tìm người tới trông coi đồng ruộng vào ban đêm giúp." Lưu thị gật đầu: "Đương nhiên là có thể! Ta ngửi thấy mùi thơm của dưa hấu rồi, thật sự rất thơm! Màu sắc lại vàng óng, đẹp lắm. Dù sao ta cũng chưa từng thấy loại dưa nào thơm như vậy. Nếu hương vị lại còn ngon nữa thì trời mùa hè bỏ dưa vào trong giếng nước, lúc lấy lên ăn sẽ mát lạnh thấu tim, nhất định có thể bán được."

Mặt trời ngả bóng về Tây, Liêu Phán Nhi lưu luyến không thôi rời khỏi ruộng dưa.

Liễu Phán Nhi tin Chu Thúy Hoa không nói dối, có lẽ là do dưa thật sự rất ngon nên đã bị ăn hết từ lâu rồi.

Về tới nhà, Chu Thúy Hoa nhìn thấy Liễu Phán Nhi thì mặt mày hớn hở, vẫy vẫy tay gọi: "Tức phụ Nguyên Thanh, dưa mọc ra từ số hạt giống mà trước đây ngươi cho nhà chúng ta kia, quả nào quả nấy đều tròn vo, rất là thơm. Tôn tử nhà ta là một đứa nhóc ham ăn, nó len lén chọn một quả vàng nhất to nhất rôi hái xuống. Cũng may tiểu tử này không ăn một mình mà ôm trở về, sau khi rửa sạch mới bổ ra. Trời đất ơi, mùi vị ngọt lắm, từ trước tới nay ta chưa từng ăn quả dưa nào ngọt như thế. Ngươi chờ chút, ta đi lấy cho ngươi một miếng."

Dứt lời, Chu Thúy Hoa chạy trở về, nhưng rất nhanh sau đó lại quay lại, mặt lộ vẻ lúng túng: "Tức phụ Nguyên Thanh, mẫu thân A Lệ, dưa bị hài tử thối kia ăn sạch rồi, hết mất rồi."

Thịt quả bên trong vừa ngọt lại vừa thơm, hơn nữa lại không có nhiều hạt, bỏ vào miệng ăn sẽ mang tới cảm giác cực kỳ ngon lành.

Liễu Phán nhi cười nói: "Không cần đâu thím, trong ruộng nhà ta cũng có, chúng cũng sắp chín cả rồi. Ngày mai ta sẽ hái một quả mang về nhà ăn, như vậy chúng ta cũng có thể nếm được hương vị thơm ngon đó."

Chu Thúy Hoa gật đầu: "Thật sự rất ngon đó, nhà ta đã trông hơn một mẫu* dưa, ta thấy dưa đã chín không ít rồi. Ta còn đang chuẩn bị đi qua bên chỗ thúc Đại Canh của ngươi để đặt làm mấy cái giỏ trúc dùng để đựng dưa, đến lúc đó hai nhà chúng ta sẽ cùng đi lên trên thị trấn bán dưa."

(*) Mẫu: Một mẫu bằng 10 công (1 công = 1 sào). Một công hay một sào đất Nam bộ là 1000 m2, ở Trung bộ là 500 m2, ở Bắc bộ là 360 m2.

"Được, ta cũng muốn đặt làm giỏ trúc nhưng trong tay lại không có tiền, chỉ có thể chờ sau khi ta kiếm được tiền rồi lại trả." Liễu Phán Nhi có chút xấu hổ, thật ra nàng vẫn còn một trăm văn tiền nữa nhưng vì để phòng khi cần dùng đến nên chỉ có thể tiếp tục nợ tiền bên ngoài.

Chu Thúy Hoa nhìn ra được sự ngại ngùng của Liễu Phán Nhi bèn cười nói: "Cái này có gì mà phải ngại, nhà ta cũng đã nợ bên chỗ Đại Canh không ít tiên, các loại rổ rá trong nhà, còn có cả giường trúc ghế trúc đều chưa đưa tiên. Chờ đến khi ruộng nương thu hoạch xong, bán được tiền rồi thì mới có thể trả nợ."

Nếu mọi người đều như vậy thì Liễu Phán Nhi cũng không có gánh nặng trong lòng nữa.

Vì vậy Liễu Phán Nhi lập tức quyết định, đặt làm mười cái giỏ to.

Lý Đại Canh chỉ mong sao người khác tìm đến hắn ta để đặt làm những thứ này, bây giờ không đưa tiền cũng không sao, vật liệu mà hắn ta dùng được chặt từ trên núi xuống, không tốn tiên mà chỉ tốn công sức cũng như hao tốn tay nghề kỹ thuật để làm ra đồ vật nên có thể bán chịu cho người dân trong thôn. Chờ đến khi lương thực và hoa màu trong thôn đến mùa thu hoạch, có tiên rồi, tự nhiên bọn họ sẽ trả tiền cho hắn ta thôi.

Thấy con thèm ăn như vậy, Liễu Phán Nhi cảm thấy nên hái nhiều thêm hai quả để mọi người ăn được nhiều hơn chút.

Dẫu sao thì một nhà già trẻ lớn bé của hắn ta đều kiếm sống dựa vào tay nghề này, không thể làm không công được.

"Mao Đản nói dưa cực kỳ thơm cực kỳ ngọt." Lý Nam nuốt nước miếng, tiểu tôn tử nhà thôn trưởng vừa mới khoe khoang trước mặt bé, nó cũng đã ngửi thấy mùi thơm rồi, thơm vô cùng, vị cũng rất là ngọt.

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đúng vậy, có quả đã chín rồi. Ngày mai ta sẽ hái một quả mang về cho mọi người nếm thử."

Sau khi Liễu Phán Nhi đi đặt làm giỏ trúc trở về, Lý Đại Bảo đã vội vã hỏi: "Nương, có phải dưa nhà chúng ta đã chín rồi không?”

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đúng thế, rất thơm rất ngọt, con đừng gấp, ngày mai là có thể ăn được rồi."

Nếu không đưa tiền thì hắn ta sẽ bảo tức phụ của hắn ta đi đòi.

Liễu Phán Nhi thích nhất là dáng vẻ làm nũng mềm mại của Lý Nam, nàng gật gật đầu rồi đáp: "Đúng vậy, A Dung, con mau bưng một chậu nước tới đây. Sau khi rửa xong thì ta sẽ bổ một quả trước, hai quả còn lại thì để vào trong nước cho lạnh."

Lý Nam và Lý Tiểu Bảo đang chơi đùa ở cửa sơn động, nhìn thấy mẫu thân trở về liền nhanh chóng chạy tới.

"Nương, có phải người đã hái về cho chúng con quả dưa vừa thơm lại vừa ngọt không?" Lý Nam nở nụ cười ngọt ngào, vội vàng hỏi, ánh mắt nhìn chăm chú vào cái gùi trên lưng mẫu thân.

Ngày hôm sau, Liễu Phán Nhi không hề nuốt lời, nàng tới ruộng hái ba quả dưa hấu có vỏ ngoài vàng óng, vừa tròn lại vừa to, sau đó lại hái thêm ba quả dưa gang, đựng vào trong cái gùi rồi cống về nhà.

Tay chân Lý Dung nhanh nhẹn, bưng chậu tới rồi đi múc nước ở trong cái lầu phòng bếp được dựng bằng trúc.

Lý Phương lấy ra một quả dưa hấu tròn vo từ trong cái gùi của tam thẩm rồi đặt vào trong chậu nước, cẩn thận từng li từng tí rửa cho sạch.

Lý Nam khit khit mũi, dùng sức hít mấy lần liên: "Thơm quá, dưa hấu nhà chúng ta còn thơm hơn dưa hấu nhà Mao Đản."

Lý Tiểu Bảo gật đầu phụ họa: "Đó là đương nhiên, đây chính là hạt giống mà nương mua, dưa hấu nhà Mao Đản còn lấy giống từ dưa nhà chúng ta mà!"

Lý Lệ khen ngợi: "Ta thấy vẫn là tam thẩm lợi hại, người khác đều không biết trồng trọt ra làm sao, nhưng tam thẩm ngay từ lần đầu tiên trồng trọt lại có thể trông được giỏi như thế này. Chỉ có người thông minh mới có thể nghĩ ra được, người bình thường nhất định không nghĩ ra nổi."

Trong một tràng tiếng tâng bốc của các con, Liễu Phán Nhi rửa sạch con d.a.o lóc xương, để dưa lên trên cái bàn nhỏ, nhẹ nhàng bổ xuống.

Lớp vỏ dưa màu vàng ươm theo tiếng d.a.o bổ xuống mà nứt ra, chia làm hai nửa, thịt quả màu vàng rực bên trong cũng lộ ra ngoài, mùi thơm ào ạt phả vào mặt, khiến mọi người ai nấy cũng ứa nước miếng, nuốt nước miếng không ngừng.

Liễu Phán Nhi nhanh chóng cắt dưa hấu thành nhiều miếng nhỏ, sau đó lại nhìn dáng vẻ thèm ăn của các con: "Mau ăn đi!"

Lý Nam vội vàng câm một miếng dưa hấu lên, đặt đến bên miệng Liễu Phán Nhi: "Nương ăn đi!

Liễu Phán Nhi nhận lấy rồi cắn một ngụm: "Ăn ngon lắm, các con cũng mau ăn đi! A Phương A Lệ, đừng khách khí. Nương các con không có nhà, chúng ta vẫn còn mấy quả dưa đặt trong chậu nước kia, để dành cho nương các con ăn."

Nghe được lời này, Lý Đại Bảo lắc đầu nói: "Nương, ăn một quả là được rồi! Con không ăn, để cho tỷ tỷ và muội muội ăn, chúng ta để dành dưa lại rồi mang đi bán."

Mới vừa qua chốc lát, một quả dưa hấu đã bị mấy người họ chia nhau ăn hết, thật ra mỗi người chỉ được chia cho một chút.

Lý Nam làm nũng rúc vào trong lòng Liễu Phán Nhi: "Nương, sau này chúng ta có thể ăn dưa mỗi ngày không?"

Hai quả dưa hấu kia tuy rằng bọn họ ăn vẫn còn chưa thỏa mãn lắm, nhưng cũng vô cùng vui sướng.

Liễu Phán Nhi thấy mọi người ăn còn chưa đã thèm nên lại lấy thêm một quả dưa gang từ trong chậu nước, bổ ra, số dưa còn lại thì để chờ đại tẩu Lưu thị trở về rồi ăn tiếp. Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đều là dưa mà trồng được trong ruộng nhà chúng ta, đương nhiên có thể ăn mỗi ngày rồi! Nhưng các con cũng phải nhớ kỹ, nhà chúng ta nhiều nhất chỉ có thể ăn hai quả một ngày!"

"Tạ ơn tam thẩm." Sau khi nghe được lời này của tam thẩm, Lý Phương và Lý Lệ mới vội vã câm dưa lên ăn.

Lời này của Lý Phương được tất cả mọi người tán đồng, bọn họ gật đầu rối rít.

Trong ruộng có nhiêu dưa như vậy, các con muốn ăn thì ăn nhưng tuyệt đối không được ăn nhiều.

Lý Phương nghĩ một lúc mới nói: "Tam thẩm, những quả dưa này rất thơm ngọt, mỗi ngày ăn một quả cho ngon miệng là được, không thể ăn thay cơm, ăn nhiều sẽ đau bụng đi ngoài, lại còn khó chịu nữa, phải tốn tiền đi khám bệnh. Chúng ta tích góp hết chỗ dưa hấu còn dư lại rồi bán hết đi, lấy tiền mua lương thực, bữa thì ăn cơm gạo tẻ, bữa thì ăn bánh, như vậy không ngon hơn sao?”

Liễu Phán Nhi cười đáp: "Đại Bảo, không phải do ta không nỡ cho các con ăn, mà vì dưa này có tính hàn, mỗi ngày ăn một chút để giải nóng giải khát là được rồi, nhưng không thể ăn nhiều, ăn nhiều sẽ đau bụng đi ngoài!"

"Con muốn ăn bánh bao vừa trắng vừa toi"...

"Con muốn ăn cơm tẻ với trứng chiên."

"Con muốn ăn bánh vừng!"

Lý Tiểu Bảo nói: "Nương, con cũng muốn ăn cơm tẻ và bánh nướng, nếu có thể ăn kèm thêm ít món xào có thịt nữa thì càng tốt."

Các con nói đủ loại đủ kiểu đồ ăn mà chúng thích, khát vọng đối với món chính đã vượt qua niềm yêu thích đối với trái cây ăn vặt chỉ có vẻ hào nhoáng bên ngoài kia.

"Được chứ, sau khi chúng ta lấy được giỏ trúc thì ta sẽ đi hái dưa, sau đó đánh xe bò nhà chúng ta đi bán dưa hấu!" Liễu Phán Nhi cũng muốn nhanh chóng bán hết chỗ nông sản mà mình trồng được kia, như vậy thì mới có tiền để mua các nhu yếu phẩm cân thiết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play