"Nương, con không có ý đó." Tức phụ Nguyên Gia bị bà bà nói trúng nỗi lòng nên thấy hơi khó chịu: "Con không quên! Con chỉ nói một chút vậy thôi!"

Chu Thúy Hoa lắc đầu: "Con có ý đó mà, con cảm thấy hai chị em dâu của mình kia không có nam nhân đi theo, chỉ có hai nữ nhân dắt theo hài tử nên con coi thường bọn họ. Con thử nghĩ xem, hai người đó không cần chồng nhưng vẫn sống tốt qua ngày được, đó gọi là bản lĩnh. Con nghĩ xem, nếu con không có nam nhân, cũng như không có những bậc trưởng bối như chúng ta ở đây thì liệu một mình con có sống qua ngày nổi hay không? Có sợ hay không? Con nhìn mẫu thân của A Lệ đi, người ta biết săn bắn, nhà chúng ta thỉnh thoảng cũng được hưởng chút thức ăn mặn. Còn tức phụ Nguyên Thanh gia thì càng lợi hại hơn, vừa biết chữ lại vừa biết tính toán, tôn tử nhà chúng ta cũng học thuộc lòng được chín bảng cửu chương rồi. Tương lai tức phụ Nguyên Thanh gia còn sẽ dạy bọn nhỏ học chữ đọc sách, đây là chuyện tốt với nhà chúng ta. Vậy nên con đừng không có mắt mà đi đắc tội với người ta, như vậy chỉ làm hỏng chuyện tốt của nhà ta mà thôi, con nhớ kỹ điều đó cho ta."

Chu Thúy Hoa hiểu thấu con người tức phụ nhà mình, thế nên chung quy nàng ấy vẫn lo đầu óc nó nhất thời nông nổi, đắc tội với Liễu Phán Nhi.

Tính tình của Liễu Phán Nhi rất mạnh mẽ, nàng lại còn thẳng thắn nữa, chắc chắn sẽ không nhường nhịn tức phụ Nguyên Gia đâu.

Tức phụ Nguyên Gia nghe được lời khiển trách của bà bà, vẻ mặt cực kỳ gượng gạo, bà bà đã nói trúng suy nghĩ trong lòng nàng ta. Quả thực nàng ta coi thường hai chị em dâu này, thế nhưng từ tận đáy lòng nàng ta cũng thấy cực kỳ khâm phục họ.

Nếu đổi lại là mình thì chưa chắc nàng ta sẽ làm tốt được như vậy.

"Nương, con biết rồi, con cũng chỉ dám nói mấy câu trước mặt người mà thôi." Tức phụ Nguyên Gia cười cười, nhận lỗi với bà bà: "Con biết chừng mực mà, tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài đâu."

Chu Thúy Hoa còn muốn răn dạy nàng ta thêm mấy câu nhưng lại sợ tức phụ này không nói trước mặt mình mà lại nói với những người khác, rồi bị người ta đồn ra, như vậy cũng sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai nhà.

Chu Thúy Hoa lại nhắc nhở: "Đừng kì kèo mãi nữa, chúng ta nhanh lên một chút, hoa màu đã trổ bông rồi, ngày kết trái cũng không còn xa nữa, phải chăm bón chúng cẩn thận mới có thể có được thành quả tốt nhất. Chúng ta trông nom tốt già trẻ lớn bé trong nhà, quản lý chu toàn việc đồng áng là đủ rồi. Những chuyện khác thì tính toán trong lòng là được, chớ có nghĩ ngợi lung tung rồi nói bậy nói bạ đắc tội người ngoài. Cho dù con không nghĩ cho bản thân mình thì lẽ nào con không cần nghĩ cho hài tử sao? Năm nay đứa tôn tử lớn Mao Đản của ta cũng đã mười ba tuổi rồi, qua hai ba năm nữa là phải tính đến chuyện cưới gả. Nếu để người ta biết rằng cả ngày con chỉ biết lải nhải căn nhắn, thế thì làm gì có cô nương tốt nhà nào lại bằng lòng gả tới đây chứ?"

Vừa nghe nói tới chuyện yên bề gia thất của nhi tử là tức phụ Nguyên Gia bỗng sững người, rồi vội vàng gật đầu: "Nương nói phải, con biết sai rồi, sau này con sẽ nghe theo lời nương."

Cà chua cũng đã nở hoa, từng chùm từng chùm chỉ chít, Liễu Phán Nhi biết đây là giống cà chua mới, nếu sinh trưởng tốt thì một chùm có thể kết được bảy tám quả cà chua. Mỗi quả không lớn nhưng cứ từng chùm từng chùm như vậy thì sẽ rất nhiều.

Ngày nào Liễu Phán Nhi cũng ra thăm ruộng, mặt mày nàng vui mừng hớn hở, dưa hấu và dưa dăng đều đã bắt đầu ra hoa, có cây còn kết thành quả dưa rồi nữa.

Thấy nhi tức phụ nhà mình coi như biết nghe lời, Chu Thúy Hoa cũng yên tâm một chút. Tuy nàng ta có hơi vụng về chậm chạp nhưng ít nhất còn biết nghe lời khuyên nhủ của người khác.

Dưa hấu và dưa gang thì có thể bán trái tươi, nơi đây cũng có dưa nhỏ nên chắc giá cả cũng không đắt là bao.

Nhưng loại nông sản như cà chua này, ăn sống cũng được, dùng để làm món xào cũng được nốt.

Như món trứng xào cà chua, già trẻ ai ai cũng thích.

Cà chua rưới lên cơm chính là mỹ vị, gân như không ai là không thích ăn cả.

Chắc loại nông sản này bán được không ít tiền. Liệu năm nay bọn họ có được ăn sung mặc sướng, có được ở nhà cao cửa rộng hay không, đều phải dựa vào số cà chua này rồi.

Ngay lúc này, tâm mắt của Liễu Phán Nhi lại nhìn về phía những cây ớt đang ra từng đóa hoa trắng nhỏ.

Cành cây đ.â.m chồi nảy lộc khỏe mạnh, tuy rằng không quá cao nhưng đã ra rất nhiều hoa.

Bên cạnh toàn bộ khóm cà chua và ớt đều được cắm thêm các giá chống đỡ do Liễu Phán Nhi làm, nàng hy vọng chúng có thể sinh trưởng khỏe mạnh hơn, không sợ mưa dập gió vùi.

Cua?

Liễu Phán Nhi cười cười: "Hình như mấy thứ này là gia vị, tương tự như sơn thù du, mà mùi vị lại ngon hơn, có thể dùng để làm món ăn."

"Đến lúc đó, ta sẽ đích thân vào bếp làm cho đại tẩu mấy món ngon." Liễu Phán Nhi hứa hẹn, món liên quan đến ớt thì có nhiều lắm!

Liễu Phán Nhi biết đại tẩu mình là người có khẩu vị ăn uống đậm đà, ngày thường khi nướng thịt đều rắc muối liên tục. Đến khi nàng cảm thấy đã mặn chát rồi thì đại tẩu lại thấy vừa vặn.

"Ta thích ăn sơn thù du, lúc xào thức ăn cho vào một chút thì mùi vị món ăn sẽ rất ngon. Thứ này lại còn tốt hơn cả sơn thù du thì đến lúc đó ta phải nếm thử xem sao." Lưu thị cười đáp: "Nhất là lúc xào thịt, chắc sẽ có mùi vị vô cùng tuyệt vời đây."

Gà cay thơm, cua cay thơm, cá cay thơm...

Lưu thị thấy ánh mắt của tam đệ muội đang hừng hực khí thế nhìn vê phía đám thực vật đang ra hoa trắng kia, bèn cười hỏi: "Đệ muội, đây là cái gì thế? Ta thấy lần nào tới đây muội chỉ hận không thể dán mắt lên trên mấy thứ này." Thèm ăn quá.

Thế nhưng mọi người thà ăn cá chứ lại không ăn cua, vì họ cảm thấy cua không có thịt, hơn nữa còn rất tanh.

Nghĩ tới hương vị món cua cay thơm là Liễu Phán Nhi lại nuốt nước miếng.

Bỗng Liễu Phán Nhi nhớ đến việc mình đã từng nhìn thấy cua trong dòng suối nhỏ, cua đó lại còn rất to nữa.

Cứ như vậy, đương nhiên hoa màu nhà họ sinh trưởng cũng không thể tươi tốt bằng hoa màu bên nhà Liễu Phán Nhi.

Vì để những giống cà chua và ớt lạ này có thể sinh trưởng tốt hơn, Liễu Phán Nhi thường xuyên tới nhổ cỏ, bón phân, chăm sóc số hoa màu này cẩn thận y như chăm hài tử vậy.

Tuy rằng Chu Thúy Hoa cũng biết dẫn tức phụ ra đồng chăm bón hoa màu, nhưng nàng ấy lại hoàn toàn không biết giá trị quý báu của số hoa màu này, cho nên cũng không nghiêm túc mà chỉ làm sao cho tương đối là được.

Nghĩ tới đây, khi nhìn về phía cây ớt nàng lại càng thêm trông mong ớt có thể kết thành quả ngay bây giờ, vậy là nàng có thể ăn no uống say rồi.

Trên một trăm gốc ngô mà Liễu Phán Nhi đã rắc ra đồng, giờ chúng đã mọc lên cao hơn cả đầu người, trổ bông cả rồi, trên cành đã mọc ra hai ba bắp ngô.

Lưu thị tò mò, chỉ chỉ về phía đám ngô rồi hỏi: "Tam đệ muội, đó là cái gì vậy?"

Liễu Phán Nhi giả bộ không biết mà lắc lắc đầu: "Ta không biết, thấy bảo là giống cây trông của phiên bang ngoại tộc nhưng cũng chưa thấy qua bao giờ. Chờ chúng chín thì chúng ta xem thử xem. Nếu cũng là thứ tốt thì giữ lại hạt giống. Còn nếu không tốt thì năm sau không trồng nữa, không lãng phí diện tích."

"Tam đệ muội, muội gan thật." Lưu thị khen ngợi: "Muội nhìn mấy giống cây mà chúng ta trồng đi, hơn phân nửa đều là loại mà ta chưa từng thấy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play