Không chỉ có đồ ăn, mà còn có y phục để mặc, còn thêm các loại đồ dùng nữa.

Lưu thị đi săn thú trở về, hôm nay vận may không được tốt, chỉ bắt được một con gà rừng.

Liễu Phán Nhi rửa quả dưa trong chậu kia rồi bổ ra, nàng đưa cho Lưu thị một nửa, một nửa còn lại thì cắt thành mấy miếng nhỏ chia cho các con ăn.

Lưu thị đưa tay bẻ một nửa rồi đưa cho Liễu Phán Nhi: "Tam đệ muội, muội cũng ăn đi.

"Buổi trưa chúng ta đã ăn rồi, tẩu cứ ăn phần này đi!" Liễu Phán Nhi cũng không nhận lấy miếng dưa hấu kia mà lại xách con gà rừng trước mặt lên: "Ta đi nhổ lông g.i.ế.c gà trước đã, hôm nay chúng ta uống canh gà."

Lưu thị gật đầu: "Tùy ý muội sắp xếp!"

Vừa ăn chỗ dưa hấu này, Lưu thị vừa nghĩ tới trong ruộng vẫn còn rất nhiều dưa, sau khi bán hết thì bọn họ có thể thay đổi cuộc sống, cho nên nàng ấy vô cùng vui mừng.

Người lớn lẫn trẻ nhỏ trong nhà cũng không cần phải đói bụng hay chịu khổ thêm nữa.

Người cùng một thôn, Liễu Phán Nhi rất ít so đo tính toán.

Nhưng thịt là thứ đồ vô cùng quý giá, nàng ta cũng không tiện mở miệng đòi hỏi.

Thê tử của Lý Đại Canh cười đáp: "Không cân đưa tiền, đưa lương thực là được. Một cái giỏ là một cân gạo, ngươi đưa cho chúng ta mười cân gạo hoặc là mười cân bột đều được cả. Vừa khéo lúc nhà ngươi bán dưa cũng sẽ đi mua gạo, thuận tiện cũng mua về cho chúng ta, như vậy cũng đỡ cho các ngươi lại phải chạy thêm một chuyến."

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đa tạ thím, lát nữa về rồi ta sẽ cùng đại tẩu ta qua lấy. Đến khi ta bán được số dưa trong ruộng dưa kia thì sẽ trả tiền cho nhà thím."

"Tức phụ nhà Nguyên Thanh này, đương gia nhà ta đã làm xong mười cái giỏ trúc mà ngươi cần rồi, lúc nào rảnh thì qua lấy vê nhé!"

Nghe được lời này, Liễu Phán Nhi cũng gật đầu: "Được chứ, chuyện thuận tay làm thôi mà

Lúc Liễu Phán Nhi làm sạch con gà bên dòng suối nhỏ thì thê tử của Lý Đại Canh cũng đang rửa rau ở đó, nhìn thấy con gà rừng trong tay Liễu Phán Nhi thì ánh mắt lộ ra vẻ hâm mộ ước ao. Lúc trở về lại gặp được Chu Thúy Hoa, Liễu Phán Nhi liền lên tiếng nhắc nhở: "Thím ơi, thúc Đại Canh cũng đã làm xong hết số giỏ của nhà người rồi, người tranh thủ thời gian đi lấy đi."

Hai đứa cháu gái phụ trách việc hâm gà ở nhà, lại kết hợp thêm ít rau dại, như vậy hôm nay bọn họ cũng có thể ăn no được một bữa.

Liễu Phán Nhi gọi Lưu thị tới, sau đó hai người cùng đi đến nhà Lý Đại Canh, xếp chồng mười cái giỏ trúc lớn lên rồi mỗi người cầm năm cái quay về hang núi.

Nhưng nếu có người tính toán so bì với nàng, tìm trăm phương ngàn kế muốn chiếm lợi từ chỗ nàng thì nàng cũng sẽ không bằng lòng để yên.

Hai nhà hẹn nhau như vậy, đến lúc đó cùng đi, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.

Liễu Phán Nhi ngẫm nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Thím, đừng đi vào sáng sớm mai nữa, mà ngày mai khi mặt trời xuống núi thì chúng ta bắt đầu hái dưa, rồi sáng sớm ngày kia chúng ta đánh xe bò đi bán, như vậy còn có thể bán nhiều thêm một chút. Dù sao thì quãng đường cũng xa, đi đi vê về quá lãng phí thời gian. Thời gian trống ở giữa quá ít, nếu chúng ta không bán hết thì lại phải kéo về. Ngoài ra, nhà bọn ta còn định sau khi bán xong, có tiền rồi thì sẽ đi mua chút thức ăn và đồ dùng, những việc này cũng phải tốn thời gian."

Chu Thúy Hoa gật đầu: "Tức phụ nhà Nguyên Thanh này, vẫn là ngươi suy nghĩ chu toàn. Hái dưa vào buổi sáng sẽ trì hoãn thời gian, nên đúng là hái vào buổi chiều sẽ tốt hơn.”

"Được, để ta đi bây giờ luôn." Chu Thúy Hoa cười đáp lời: "À đúng rồi, ta thấy dưa trong ruộng nhà ta đã có không ít quả chín rồi, hay là sáng sớm mai chúng ta đi hái đi? Sau đó đi lên thị trấn bên ngoài cách đây bốn mươi dặm bán thử một chút, xem xem có thể bán hết hay không?"

Sau khi cơm nước xong xuôi, Liễu Phán Nhi cùng với Lưu thị đi tới nhà Lý Đại Tráng.

Lý Đại Nương thấy đôi chị em dâu này cùng nhau tới nhà mình, bèn chào hỏi niềm nở: "Lý Đại Nương, hiện nay ruộng dưa nhà ta đã chín, hơn nữa còn đã trông thêm các loại cây trồng khác, trước mắt đều đã ra hoa kết trái cả rồi, ta lo sẽ có nhím hay thỏ chạy tới ruộng trộm dưa nên trong ruộng dưa cần có người trông nom. Nhưng nhà ta lại toàn là nữ nhân và hài tử, nửa đêm còn ở trong ruộng dưa trông dưa thì không được thích hợp. Ta và đại tẩu cũng đã thương lượng một phen rồi, chúng ta tính cứ một ngày một đêm thì sẽ được một cân gạo, thuê Đại Tráng tới trông dưa cho chúng ta. Đại Nương, người thấy thế có được không?”

Lý Đại Nương nghe được lời này thì vỗ đùi một cái: "Cái này thì có gì mà không được cơ chứ, đương nhiên là được. Ngày mai ta sẽ để Đại Tráng tự dựng một cái lều canh dưa, sau đó khiêng cái giường trúc của nhà chúng ta qua đó. Ăn ở đều ở bên đó để trông dưa cho nhà ngươi.

Một ngày được một cân gạo, đủ cho mẫu tử bọn họ ăn rồi.

Hiện giờ số gạch đất nung đã đủ rồi, không cần phải làm gạch đất nung nữa, Lý Đại Tráng cũng vì thế mà trở nên nhàn rỗi. So với việc ở nhà ngủ thì thà rằng đi trông dưa cho người ta còn hơn.

Lý Đại Tráng cười ha hả nói: "Hai vị tẩu tử cứ yên tâm, ta đảm bảo sẽ trông dưa cẩn thận."

"Vậy thì được, chúng ta cứ quyết định như thế nhé." Liễu Phán Nhi cười đáp, hai nhà giúp đỡ lẫn nhau, có Lý Đại Tráng giúp trông coi ruộng dưa thì nàng không còn lo những người khác trong thôn sẽ đố ky mà tìm tới phá hoại nữa.

Lúc hai người họ trở về nhà, trời cũng đã tối.

Ba chữ đơn giản này vậy mà khiến Lưu thị hoàn toàn tin tưởng.

Liễu Phán Nhi hỏi ngược lại: "Trước đây cũng là người cùng một thôn cả, nhưng không phải trong thôn vẫn xảy ra những chuyện trộm gà bắt chó như thường đấy sao? Dưa nhà chúng ta ngon, nếu lại còn bán được ra tiên thì sao mấy người đó có thể không ghen ghét chứ?”

Trong mắt Lưu thị lộ ra vẻ ao ước: "Tam đệ muội, dưa của nhà chúng ta có thể bán ra tiền không?”

"Ta không quan tâm được nhiều như vậy, ta chỉ quan tâm đến chuyện nhà chúng ta." Liễu Phán Nhi đáp lời: "Không chỉ có mỗi chúng ta nghĩ đến việc này, hôm nay ta cũng thấy nhà thôn trưởng đã bắt đầu dựng lều rồi, bọn họ cũng sẽ sắp xếp người trông coi ruộng dưa ở bên đó."

Lưu thị gật đầu, thở dài một tiếng: "Cũng là do cuộc sống khổ sở quá, nếu như mọi người đều được ăn no mặc ấm thì sẽ không có ai đi ăn trộm nữa."

Liễu Phán Nhi gật đầu, vô cùng tự tin: "Đương nhiên là có thể, tin tưởng ta."

Lưu thị khẽ giọng nói: "Tam đệ muội, chắc người trong cùng một thôn sẽ không đến trộm dưa của nhà chúng ta đâu nhỉ?"

Hắn ta rất có trách nhiệm, đi vòng vòng trong ruộng, nếu nhìn thấy nhím thì sẽ lấy cây gậy tới kẹp nó mang ra ngoài vứt.

Ngày hôm sau, Liễu Phán Nhi và Lưu thị, thêm cả Lý Đại Tráng cùng nhau dựng lều trúc, trong ngoài đều dọn dẹp sạch sẽ, lại còn đặc biệt đào thêm một cái hố để đốt ngải cứu.

Lý Đại Tráng trực tiếp chuyển chiếc giường trúc trong nhà tới đây, đặt bên trong lều, rồi ngay ngày hôm đó bắt đầu hỗ trợ trông coi ruộng dưa.

Mỗi lần tam đệ muội nói lời này thì thông thường đều sẽ không có vấn đề gì.

Người trong thôn thấy Lý Đại Tráng giúp Liễu Phán Nhi và Lưu thị canh ruộng dưa, hơn nữa còn giúp hái dưa rồi khiêng dưa xuống nên ai cũng bàn luận sôi nổi.

Có lẽ vì chỉ mới vừa bắt đầu chín nên dưa thu hoạch được không nhiều, nhưng bọn họ vẫn hái được ba giỏ dưa hấu và hai giỏ dưa gang.

Lý Đại Tráng hỗ trợ hai người họ khiêng mấy giỏ dưa đó đặt lên trên xe bò.

Sau khi mặt trời xuống núi, Liễu Phán Nhi và Lưu thị bắt đầu tỉ mỉ tìm kiếm những trái dưa hấu và dưa gang chín vàng trong ruộng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play