"Ta cũng có thể cảm nhận sâu sắc nỗi đau mất đi người thân."

"Ta nghe Thẩm Bách Vạn nói, nương tử của ông ta bởi vì nữ nhi mất tích mà lo lắng đến mức đổ bệnh."

"Đó là một phu nhân có cơ thể yếu nhiều bệnh tật hơn nữa tâm tư nhạy cảm. Việc nữ nhi này giống như muốn mệnh của nàng ấy."

Lý Dung tựa vào vai biểu tỷ: "Cam ơn biểu tỷ, cám ơn ngoại tổ mẫu và tất cả người thân của ta."

Cảm tình giữa tỷ muội cũng ngày càng hoà hợp chân thành.

Qua việc này, Lý Đại Bảo cũng hiểu hơn về Te Thục Viện, dần dần cũng để tâm về nử tử thiện lương mà cẩn thận này hơn. Trong lúc vô ý nghe thấy muội muội Lý Dung nói Tề Thục Viện ở thành Lan Lăng, Tê lão phu nhân đã cho Te Thục Viện cùng xem xét hôn sự, Lý Đại Bảo lúc này mới nhận ra Te Thục Viện đã tới tuổi làm mai mối.

Lý Đại Bảo đã gặp Te lão phu nhân và Tê tam phu nhân, đều là những người thông tình đạt lý.

Gia phong của Lan Lăng hầu phủ cũng tốt, mẫu thân cũng thường xuyên khen ngợi.

Mẫu thân cũng rất thích Tề Thục Viện, lại còn là biểu tỷ của A Dung.

Tóm lại, Lý Đại Bảo cảm thấy Te Thục Viện rất không tồi.

Tê Thục Viện là nữ nhi của Lan Lăng hầu phủ, thân phận tôn quý. Cậu nhóc chỉ là dân thường không tham gia khoa cử, thân phận không xứng với Tê Thục Viện. Nhưng Lý Đại Bảo cũng không phải là người tự ti, cậu nhóc nghĩ bản thân mình có hoàn cảnh xấu, nhưng nghĩ ưu điểm của mình thì cậu nhóc cảm thấy mình vẫn còn cơ hội.

Lý Đại Bảo yên lặng đi tìm mẫu thân, hy vọng có lời khuyên hữu ích từ mẫu thân. Nhìn bộ dáng Lý Đại Bảo muốn nói lại thôi, Liễu Phán Nhi cũng có chút tò mò bảo mọi người ra ngoài, ôm nữ nhi Cát Tường trong lòng.

"Đại Bảo, con làm sao vậy?"

Lý Đại Bảo do dự một lát, cuối cùng quyết định nói chuyện hôm nay cho mẫu thân, tránh việc mẫu thân tìm một cô nương không quen biết để đính hôn với cậu nhóc.

DTV

"Nương, người nói ta phải làm sao mới có thể cưới được tiểu thư nhà hầu phủ? Khoa cử ta không được, ta không có hứng thú, ta cũng không muốn làm quan." "Đối với thân phận dân thường của ta không xứng với tiểu thư nhà hầu phủ, cho nên ta mới muốn cùng mẫu phân tìm cách khác."

Liễu Phán Nhi sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Lý Đại Bảo: "Con... lúc trước không phải con nói con không vừa ý cô nương nào sao?" "Bây giờ mới qua bao lâu mà con đã có? Ai vậy? Ta có biết không? Có đáng tin không? Đừng động vào nhà hầu phủ, vẫn nên là gia đình bình thường, muốn xem người thế nào thì nhìn mặt khác."

Lý Đại Bảo thấy mẫu thân có chút sốt ruột, trên mặt ửng đỏ, cảm thấy quá mất mặt, lúc trước còn lời thê son sắt nói không có cô nương vừa ý.

"Chính là... chính là Te cô nương, ta thấy nàng ấy rất tốt. Tuy nói ta không gấp nhưng Tề cô nương tuổi đã sắp mười bốn, Tê gia đã bắt đầu cùng nàng ấy xem xét hôn sự rồi."

"Nếu ta còn không nhanh quyết định, Tê gia sẽ đính hôn Tê cô nương với nam tử khác. Chỉ là ta không có công danh, có chút khó khăn, lo lắng Tê gia sẽ chướng mắt ta."

"A?" Liễu Phán Nhi lại kinh ngạc, tuy trước đó Tề lão phu nhân đã nói nhưng nàng vẫn chưa tìm được cơ hội hỏi thăm. Không nghĩ tới Đại Bảo thế mà chủ động hỏi. Khoảng thời gian này Liễu Phán Nhi bận rộn chăm hài tử cho nên khó tránh khỏi bỏ bê hài tử lớn một chút.

Nhất là Lý Đại Bảo, mỗi ngày đều phải đi ra ngoài, nàng thật không biết vì sao Lý Đại Bảo lại đột nhiên muốn đính hôn với Tề Thục Viện?

Lý Đại Bảo thấy bộ dáng mẫu thân khiếp sợ, nghĩ rằng không dễ dàng, gãi gãi đầu: "Làm khó cho nương rồi, bỏ đi."

Liễu Phán Nhi thấy Lý Đại Bảo hiểu lầm, vội vàng nói: "Làm sao có thể bỏ được? Việc này không phải không được, mà ta cảm thấy tò mò sao con đột nhiên lại muốn đính hôn với Tề Thục Viện?"

"Đại Bảo, con đừng gấp, chậm rãi nghe ta nói. Đính hôn chính là chuyện cả đời, giống như ta và phụ thân con, đó là sinh

tử gắn bó với nhau suốt đời."

"Hôn sự cũng không phải trò đùa, nếu xon không thật lòng thì sẽ hại người hại mình. Thời gian trước con không có suy nghĩ như vậy, hiện tại đột nhiên có, ta có chút tò mò."

Lý Đại Bảo nghe mẫu thân nói vậy, lúc này mới hiểu ra, cười cười, trên mặt có chút thẹn thùng.

"Thật ra lúc trước đúng là không có, nghĩ rằng mẫu thân xử lý cho ta là được nhưng sau này ta gặp Tê cô nương phát hiện bọn buôn người, cứu được một tiểu cô nương..."

"Ta thấy Tê Thục Viện rất thiện lương, hơn nữa quen biết với nhà chúng ta, còn nữa... còn có bộ dạng cũng tốt, nếu có hôn sự coi như là thân càng thêm thân!" "Tiêu chuẩn tìm con rể của Lan Lăng hầu phủ hẳn là rất cao? Người xem, A Lệ tỷ còn muốn tìm được người có công danh, Tê gia đoán chừng cũng muốn tìm cho Te cô nương một lang quân như ý."

"Ta không thi đỗ khoa cử, cũng không muốn thi. Nương, người xem ta còn có cơ hội không?”

Liễu Phán Nhi đánh giá lại đứa con nuôi này, ngoan ngoãn, này xem như là yêu sớm sao?

Nhưng cũng không đúng, hẳn là yêu đương sáng suốt.

Dù sao yêu sớm không dám nói với phụ mẫu nhưng Lý Đại Bảo không chỉ nói mà còn tìm nàng trợ giúp.

Liễu Phán Nhi lại trịnh trọng hỏi: "Đại Bảo, con nghiêm túc sao?"

Lý Đại Bảo gật đầu: "Ta tìm thê tử rất nghiêm túc! Ta làm sao lấy chuyện chung thân đại sự của mình để nói giỡn chứ?" "Thê hiền, phu ít hoạ. Nữ nhân sợ lấy nhầm chồng thật ra nam nhân cũng sợ lấy sai người, tai hoạ ba đời, đây là gia gia thôn trưởng nói. Ông ấy thường xuyên nói với người ta, nhà ông ấy tốt là bởi vì lấy được thê tử tốt cũng chính là Thuý Hoa nãi nãi.

"Ta thấy có đạo lý, Te cô nương cũng rất tốt, bộ dạng cũng tốt, nương cũng thích Tê cô nương, cũng có quan hệ tốt với Tề tam phu nhân, cũng biết rõ."

Nghe Lý Đại Bảo giải thích, Liễu Phán Nhi dần bình tĩnh lại.

Trước đây nàng được một cổ nhân trưởng thành có quan hệ dạy một khoá học sinh động về hôn sự, hiện tại lại được Lý Đại Bảo tuổi nhỏ dạy một khoá.

Không thể không nói, trước đây là nàng nông cạn.

Nghĩ hài tử còn nhỏ cái gì cũng không biết, thật ra hài tử cái gì cũng biết!

Lý Đại Bảo là một hài tử chững chạc, nếu suy nghĩ rõ ràng như vậy, Liễu Phán Nhi cũng không thể đả kích sự nhiệt tình của Ly Dai Bao.

"Đại Bảo à, thật ra gia thế nhà chúng ta cũng không tồi, hẳn là có thể xứng với Tề gia."

"Nhưng con nghĩ rất có đạo lý, con không có công danh, tuy rằng am hiểu nghiên cứu nhưng trong mắt những người học thức cao, chung quy có chút tâm thường."

"Đương nhiên, thật ra ta cảm thấy nghiên cứu cũng rất tốt, nếu không sẽ không ủng hộ ngươi. Chỗ ta có cách có thể giải quyết được khó khăn của con nhưng phải xem con có chịu không?”

Lý Đại Bảo nghe thấy có cách nhất thời hào hứng: "Nương, cưới thê tử tốt phúc ba đời, chỉ cần ta có thể trả giá được, ta đều bằng lòng."

Nghe Lý Đại Bảo nói vậy, có thể thấy được thật sự quan tâm, Liễu Phán Nhi cười nói:

"Đây chính là do con nói đó! Cho dù là đồng hồ hay là ngọc lưu ly, hiện tại đều có thể bán giá cao hơn nữa những thứ này trong tay quan gia, đó là đồ được chế tạo trong cung đình, có thể bán được giá rất cao."

"Bệ hạ hiện giờ hùng tài đại lược, muốn làm rất nhiêu chuyện nhưng bạc trong quốc khố nhiêu như vậy, thường hay lực bất tòng tâm. Nếu con nộp lên cho bệ hạ cách chế tác đồng hồ và ngọc lưu ly."

"Với tính tình của bệ hạ, nhất định sẽ ban cho tước vị. Không có công danh, có tước vị thì phải là thế gia, không phải có thể bù lại khuyết điểm cho con sao?"

Lý Đại Bảo nghe vậy, hơi sửng sốt: "Nương, nộp lên thì chúng ta không thể kiếm tiên. Ngọc lưu ly này, trong nửa tháng chúng ta đã bán lời được mấy vạn lượng bạc.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play