"Đồng hồ càng được hoan nghênh hơn, bên này ta đã có rất nhiều chỗ đặt hàng, tạm thời không làm được đều được sắp xếp cho một năm sau."

Liễu Phán Nhi cười khẽ: "Mấy vạn lượng bạc, mấy chục vạn lượng bạc, mấy trăm vạn lượng bạc con cảm thấy có khác biệt lớn sao?"

DTV

"Nhà chúng ta đều có tính tiết kiệm, tiền tiêu vặt một tháng của con là hai mươi hai lượng, con cũng dùng không hết, con cần nhiều bạc như vậy làm gì?"

"Hơn nữa, bệ hạ cũng không phải người keo kiệt, có được tiền lời, ngài ấy cũng sẽ đưa con một phần."

"Còn có, nộp lên có thể có được thứ con muốn, vậy rất đáng giá. Đại Bảo, con cẩn thận nghĩ lại xem ta nói có đạo lý hay không?”

Lý Đại Bảo ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng có đạo lý.

"Mẫu thân, vậy nếu ta giao nộp hết những thứ đó lên thì người và phụ thân có đau lòng không? Dù gì nhà chúng ta cũng đông con, về sau cũng có nhiều chỗ cần phải dùng tiền."

Điều mà Liễu Phán Nhi không lo lắng nhất đó là kiếm tiền, hơn nữa hiện tại Lý Nguyên Thanh còn làm quan.

Những cách thức kiếm tiền mà trước kia không dám lấy ra, hiện tại đều có thể lấy ra để dùng. Bởi vậy, không xót hai thứ để kiếm tiền là đồng hồ và lưu ly này thật. Thêm nữa, khi giao nộp lên, bệ hạ vẫn sẽ để Lý Đại Bảo tiếp tục buôn bán như vậy. "Ha hả, không sợ, đầu tiên là nhà chúng ta không thiếu tiên. Tiếp theo, người nhà của chúng ta chịu động não, sau này còn có thể nghĩ đến cách kiếm tiền khác, không thiếu hai thứ này."

Lý Đại Bảo trâm tư một lát, sau đó hạ quyết tâm: "Mau thân, vậy ta sẽ trình những thứ này lên cho bệ hạ. Đúng rồi, ta có nên nói với phụ thân về việc này không?”

Liễu Phán Nhi gật đầu,"Buổi tối khi phụ thân con trở về, ta nói với chàng một tiếng là được."

"Một tháng tiền tiêu vặt của cha con ấy mà, ta chuẩn bị một trăm lượng bạc, phụ thân của con còn chẳng xài cho bản thân dù chỉ là năm lượng bạc."

"Tiền tài đối với chàng cũng chỉ đủ dùng là được, cũng sẽ không coi trọng những thứ đó."

Lý Đại Bảo cười: "Cảm ơn phụ mẫu, mẫu thân, vậy bên phía Te gia người có thể đánh tiếng cho bên đấy một cái hay không, để bên Tề gia người ta tạm thời đừng mai mối cho Te cô nương nữa?" Liễu Phán Nhi cong môi cười: "Được chứ, giao việc này cho ta, con yên tâm đi."

Ở trong lòng Lý Đại Bảo, mẫu thân không gì là không làm được.

Mẫu thân đáp ứng rồi, hẳn là việc này sẽ thành công sớm thôi. Đến tối, Liễu Phán Nhi nói cho Lý Nguyên Thanh biết tính toán của Lý Đại Bảo.

Lúc này đây, Lý Nguyên Thanh cũng ngạc nhiên không thôi, nhưng mà rất nhanh đã phục hồi tinh thần lại.

"Thằng nhóc Đại Bảo này khôn khéo thật, mặt ngoài thì hàm hậu, một bụng tâm nhãn, nhìn thấy thứ tốt bèn ôm vào nhà mình."

Liễu Phán Nhi khẽ véo Lý Nguyên Thanh từ phía sau: "Có người lại nói nhi tử như vậy sao?"

Lý Nguyên Thanh cười ha hả: "Ta đây đang khen ngợi Đại Bảo mài! Hiếm thấy nam nhân nào ở độ tuổi của Đại Bảo lại có sự quyết đoán như vậy, không đơn giản đâu."

"Có thể dùng bạc đổi lấy tước vị cũng không tồi, tương lai phân gia sinh hoạt một mình cũng có thể chống đỡ gia nghiệp."

Liễu Phán Nhi thấy Lý Nguyên Thanh cũng tán đồng, lúc này mới gật đầu. "Vậy được rồi, để ta bảo Đại Bảo thu thập một phen, sau đó phái người cùng đi đến kinh thành với thằng bé."

"Thứ như tước vị này vô cùng hiếm hoi, vì bảo đảm vạn vô nhất thất*, ta còn định báo tin trước với Lương công công bên đó."

(*Vạn vô nhất thất: không sơ hở; phải hết sức cẩn thận, chắc chắn; tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn; không sơ hở tí nào) Lý Nguyên Thanh ngẫm nghĩ: "Nếu Đại Bảo có quyết định này, hơn nữa lại có ý với cô nương Tề gia, thì không thể giấu việc này với Tề gia được."

"Có bên Te gia đứng ngoài ủng hộ, không những hai nhà có thể đạt chung nhận thức về mối hôn sự, bọn họ còn sẽ góp thêm chút sức."

Liễu Phán Nhi suy ngẫm: "Phu quân nói đúng, ngày mai ta sẽ cho người gửi thiệp."

Nếu Lý Đại Bảo đã tâm tâm niệm niệm, tất nhiên Liễu Phán Nhi cũng sẽ tận tâm. Lúc Tề lão phu nhân nhận được thiệp tới cửa của Liễu Phán Nhi, bà ấy mỉm cười vừa lòng.

Tề lão gia hỏi: "Vậy là chuyện của Thục Viện có tiến triển?"

Tề lão phu nhân mỉm cười, trong mắt cũng đong đầy ý cười.

"Dù có tiến triển hay không, Liễu Phán Nhi bên đấy chắc hẳn sẽ cho chúng ta một tin tức chính xác."

"Dẫu sao Thục Viện không còn nhỏ, việc hôn nhân không thể trì hoãn được nữa. Chỉ là ta cảm thấy chắc hẳn việc này có thể thành." Hai phu thê già chờ Liễu Phán Nhi tới cửa.

Liễu Phán Nhi mang theo hậu lễ đích thân tới cửa.

Lý Dung cũng đi theo, sớm đã đi tìm biểu tỷ cùng vui chơi.

Nhưng hôm nay khi chơi đùa với Lý Dung trong hoa viên, Tề Thục Viện có hơi thất thần.

Biểu muội Lý Dung không biết lý do tại sao Đức Thụy phu nhân lại đến đây, nhưng Tề Thục Viện đoán được.

"Biểu tỷ, tỷ sao vậy?"

Tê Thục Viện sửng sốt một chút, lắc đầu nguầy nguậy, Không có việc gì, ta thực sự không có việc gì đâu!"

Lý Dung bán tín bán nghi, nhưng biểu tỷ đã không nói, con bé cũng ngượng ngùng không hỏi nhiều.

Lúc này, Liễu Phán Nhi thỉnh an Te lão phu nhân va Te lão gia.

Sau khi chào hỏi một lúc, từng người ngồi xuống.

Liễu Phán Nhi cười nói: "Mấy ngày nay luôn có ý định thỉnh an lão phu nhân, nhưng luôn không có dịp."

"Thân thể của lão phu nhân và lão thái gia có tốt không?"

Tê lão phu nhân mỉm cười: "Thân thể còn chống đỡ được, nhưng ngươi lo liệu việc trong nhà, lại còn phải dạy dỗ hài tử, vất vả quá rồi."

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Tuy rằng rất vất vả, nhưng nhìn thấy hài tử lớn lên từng ngày cũng là chuyện đáng để vui mừng." "Hai đứa nhỏ Đại Bảo và A Dung này lớn cả rồi, không chỉ có thể đến đây giúp ta, mà còn có thể làm việc ở bên ngoài." "Đặc biệt là Đại Bảo, càng thêm ổn trọng hiểu chuyện. Khoảng thời gian trước còn cùng Thục Viện cứu một tiểu cô nương bị bọn buôn người bắt cóc."

Tê lão phu nhân và Tề lão gia đều biết rõ chuyện này, vì chuyện này mà hai người còn khen tôn nữ, cũng ban thưởng cho tôn nữ nữa.

"Nhà chúng ta cũng vì chuyện A Dung bị bọn buôn người bắt cóc nên rất thấu hiểu nỗi đau khổ mất con, Thục Viện làm như vậy cũng là chuyện thường tình."

Liễu Phán Nhi khen ngợi: "Dẫu thế cũng là vì Thục Viện có tấm lòng nhân hậu." "Sau khi Đại Bảo trở về cứ khen Thục Viện không dứt miệng, cảm thấy Thục Viện là cô nương vô cùng thiện lương.” "Hai đứa nhỏ này đều không tôi, hai nhà chúng ta cũng coi như hiểu tận gốc rễ, ta cũng thích Thục Viện nên có ý định hỏi thăm một chút, không biết Thục Viện đã đính hôn chưa?”

Tuy rằng Te gia cũng nhìn trúng Lý Đại Bảo, nhưng Liễu Phán Nhi muốn thể hiện rõ thành ý của nhà trai, cấp đủ thể diện cho nhà gái.

Bởi vậy Liễu Phán Nhi chủ động làm rõ, biểu hiện cũng đủ thành ý.

Tê lão phu nhân va Te lão gia thấy vậy thì nhìn nhau, trong lòng vui mừng. Nhưng bọn họ đều trải qua sóng to gió lớn, cũng không biểu hiện quá rõ ràng. Sau khi Tề lão phu nhân nghe xong, giọng điệu có hơi muộn phiền.

"Đứa nhỏ Đại Bảo này thực sự rất tốt, trước kia ta đã từng nghe thê tử của lão tam khen ngợi Đại Bảo, qua lần này quả nhiên là danh xứng với thực."

"Thục Viện nhà ta cũng là một cô nương rất tốt, nhưng lớn hơn Đại Bảo một chút, hơn hai tuổi, gần ba tuổi."

Nhà gái đã tỏ rõ điểm này trước rồi, về sau nhà trai cũng không thể nói này nói nọ tuổi tác của Thục Viện nhà họ nữa. Liễu Phán Nhi mỉm cười: "Người ta nói nữ đại tam ôm gạch vàng*, lớn hơn hai ba tuổi không tính là gì."

(*Nữ đại tam ôm gạch vàng: nghĩa là lấy vợ hơn ba tuổi tương lai chắc chắn giàu có)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play