Đúng lúc này, Lý Dung đi từ cửa bên ra thì nhìn thấy đại ca cùng biểu tỷ trò chuyện vui vẻ.
"Đại ca, biểu tỷ, sao các ngươi còn đứng ở cửa? Ôi, tiểu muội muội xinh đẹp này là ai vậy?”
Tê Thục Viện nhìn biểu muội đi ra, nhanh chóng thu lại tâm tình: “Đây là muội muội ta cứu được từ tay bọn bắt cóc."
"Hiện tri phủ đại nhân đã phái người tới Dương Châu tìm người nhà của nàng, khoảng cách Kim Lăng với Dương Châu rất gần, người nhà của cô bé hẳn là rất nhanh sẽ tìm đến."
Lý Dung nghe vậy, lúc này mới hiểu ra:
"Thì ra là thế, biểu tỷ thiện tâm. Đại ca, đứa nhỏ này cũng là huynh cứu sao?"
Lý Đại Bảo cười cười, xua tay: "Không phải, ta thấy trên đường đông người lo có người gặp chuyện không may cho nên đi theo. Cũng may mọi chuyện bình an, ta với tỷ ấy cùng nhau về nhà."
"Ồ, biểu tỷ, bây giờ ta đi về trước. Hôm nay nương ta làm cho ta đồ ngon." Lý Dung cười nói, vẫy tay với Te Thục Viện. Trở về Kim Lăng hầu phủ còn phải mất hơn một canh giờ nữa mới tới.
"Các ngươi đi thong thả, nhớ chú ý an toàn." Tê Thục Viện dặn dò, nhìn bọn họ lên xe ngựa xong, lúc này mới đưa Thẩm Vân Vân về nhà.
Ngồi trên xe ngựa, Lý Dung đánh giá đại ca nhà mình từ trên xuống dưới, mắt lộ vẻ to mò.
"Đại ca, cả buổi chiêu hôm nay huynh đều ở cùng biểu tỷ của ta à?"
Tê Đại Bảo gật đầu, mặt ửng đỏ: "Cũng không phải, đi ra đi vào nha môn đối với một cô nương cũng không thích hợp lắm. Ta đã thấy thì không thể không giúp, đều là thân thích nhà mình."
"ỒI" Đôi mắt Lý Dung chuyển động, trộm cười: "Ta còn tưởng đại ca thích biểu tỷ của ta, cố ý đưa về chứt"
Lý Đại Bảo nghe vậy đỏ mặt, cốc đầu muội muội, mắt hiện vẻ tức giận.
"Nha đầu muội, nói bậy gì đó!"
"Như muội nói, đây là thân thích nhà mình. Nhìn thấy nên ta không thể không giúp."
"Nếu đổi thành người khác thì ta sẽ không xen vào việc của người ta đâu. Nhưng nhìn thấy hài tử cũng bằng A Nam bị bắt cóc, trong lòng ta cũng thấy khó chịu."
"Nghĩ tới muội hồi nhỏ, biểu tỷ muội thà làm sai cũng không muốn bỏ qua cơ hội cứu người."
"Cũng may biểu tỷ muội thành công cứu được Thẩm Vân Vân, nếu không hài tử còn nhỏ tuổi như vậy, bộ dạng tốt như thế, không ai cứu thì đời này xong rồi."
Lý Dung ngừng vui đùa: "Đại ca và biểu tỷ đều là người tốt."
Lý Đại Bảo cũng gật đầu: "Tê cô nương là người lương thiện." Ngày hôm sau, Lý Dung và biểu tỷ cùng nhau đi tới phường tinh phẩm, giúp biểu tỷ mua được chén ngọc lưu ly tinh mỹ với giá giảm một nửa.
Bởi vì Tê Thục Viện biết mẫu thân thích hoa sen cho nên mua một bộ chén trà ngọc lưu ly hình hoa sen.
Không chỉ có màu xanh biếc lịch sự tao nhã mà còn vô cùng trong suốt.
Đây là thứ tốt nhất mà nàng ấy nhìn thấy. Đồ tốt giá cả cũng đắt, nhất là những đồ như ngọc lưu ly.
Phần lớn được lưu truyền trong cung, hơn nữa nhiều trong số đó được vận chuyển đén từ tây Vực.
Những năm gần đây, giá của ngọc lưu ly chỉ cao chứ không thấp.
Cho dù Tê Thục Viện đưa toàn bộ tiền riêng của mình cũng không thể đủ.
May có biểu muội cùng Lý Đại Bảo giảm giá cho nàng ấy, nếu không nàng ấy chỉ có một ngàn hai lượng bạc, chắc chắn là không mua được. Te Thục Viện thật cẩn thận đặt bộ chén trà xuống.
Một ấm trà hơi lớn cùng tám chiếc chén trà đặt ở trong chiếc hộp chuyên dụng, ôm vào trong lòng.
"Biểu muội, sao nhà muội lại có đồ làm từ ngọc lưu ly? Mua được từ thương nhân Tây Vực sao?"
Lý Dung lắc đầu, có chút đắc ý.
"Biểu tỷ, này cũng không phải nhập hàng từ thương nhân Tây Vực, đây là do đại ca ta tự mình nung ra đấy."
Tê Thục Viện nghe vậy thì kinh ngạc: "Trời ạ, ngọc lưu ly tinh mỹ như thế vậy mà là do đại ca của muội nung được sao?" "Cho dù thợ thủ công lành nghề ở phủ nội vụ trong cung cũng không thể nung được ngọc lưu ly tốt như vậy."
Lý Dung có chút đắc ý: "Đó đương nhiên là bởi vì đại ca của ta vô cùng lợi hại, huynh ấy am hiểu nghiên cứu."
"Huynh ấy thích nghĩ những đồ vật như này, lần trước sinh thần mẫu thân ta, đại ca cũng muốn tặng gì đó đặc biệt."
"Nhưng mà ngọc lưu ly rất đắt, trong tay đại ca không có nhiều tiên cho nên huynh ấy bắt đầu nghiên cứu."
"Không nghĩ tới chỉ tốn hơn một tháng mà huynh ấy thật sự đã nghiên cứu ra.
Hiện tại thành công lập ra xưởng chuyên nung tạo ra ngọc lưu ly."
“Hiện giờ đại ca ta nung ngọc lưu ly còn hoàn hảo hơn so với ngọc lưu ly trong tay thương nhân Tây Vực, bọn họ còn muốn mua từ bên này của đại ca ta."
Nghe vậy, trong lòng Tề Thục Viện dao động.
Lý Đại Bảo thật thông minh, thảo nào tổ phụ và tổ mẫu đánh giá cậu nhóc rất cao, ngay cả trong lòng mẫu thân cũng đã khen ngợi cậu nhóc.
"Tê gia chúng ta cũng có ngọc lưu ly trong cung ban tặng, nhưng kỹ thuật chế tác với hình dáng hoàn toàn không tốt như đại ca của muội."
"Ta cảm thấy đây có thể trở thành cống phẩm, giá trị rất cao, được nhiều người tìm kiếm hơn."
Lý Dung gật đầu: "Nương ta đã phái người đưa về kinh, chắc một thời gian sau có thể được liệt vào danh sách cống phẩm." "Thứ này tuy rằng nung chế phức tạp, số lượng thành phẩm cũng không phải nhiều nhưng chung quy lại là nhà mình nung ra.
"Nhà tỷ mua một bộ là được, không cần phải mua quá nhiều đề phòng sau này số lượng nhiều hơn giá cả."
Tuy Lý Dung không biết giá cả bao nhiêu nhưng từ cuộc nói chuyện của đại ca và mẫu thân thì con bé nghe được chi phí cung khong cao.
Nhung day la bf mat, cho du gia ca khong cao, có sự tham gia của hoàng thất vẫn có thể gặt hái được một số lớn tài phú. Những tài phú đó là kiếm được từ người giàu cũng không ảnh hưởng xấu tới sinh kế dân chúng, bởi vậy hoàng thất nhất định sẽ vui vẻ đối với vụ làm ăn này. Những điều này không phải là Lý Dung có thể tham gia cùng cho nên cũng không nói với Tê Thục Viện.
DTV
Tê Thục Viện gật đầu: "Cho dù ta muốn mua nhiều hơn thì trong tay cũng không còn bạc."
"Vì muốn mua quà sinh thần cho mẫu thân, ta đã tiêu hết tiền riêng của mình rồi."
"Cũng may chỗ dùng tiền cũng không nhiều, nếu không ta chỉ có thể hỏi tổ mẫu."
Lý Dung cười nhẹ: "Chỗ ta có không ít, cho biểu tỷ một ít tiền tiêu vặt."
Tê Thục Viện lắc đầu: "Không cần, thật ra cũng không phải đã tiêu hết vẫn còn dư mấy chục lượng bạc vụn."
"Nếu thật sự thiếu bạc, ta sẽ nói với biểu muội, sẽ không khách khí với muội.
Nếu biểu tỷ nói như vậy, Lý Dung cũng không miễn cưỡng.
"Nói vậy là được rồi. Đúng rồi, tiểu cô nương Vân Vân đâu?”
Tê Thục Viện trả lời: "Ngô tri phủ phái người đến Dương Châu trực tiếp tìm đến Thẩm Bách Vạn, biết ông ta đang tìm nữ nhi xung quanh thành Dương Châu."
"Sau khi Thẩm Bách Vạn nhận được tin thì lập tức tới Kim Lăng, Vân Vân nhận ra là phụ thân của cô bé."
"Thẩm Bách Vạn cho ta rất nhiều tạ lễ, đã đưa nữ nhi đi rồi."
Trong số những tạ lễ đó cũng không có bạc, đều là một ít đồ làm bằng vàng, ngọc các loại.
Giá rất đắt nhưng mấy thứ này cũng không thể bán ra ngoài. Lý Dung cảm khái: "Van Vân thật may mắn, đây là gặp được biểu tỷ mới có thể vê nhà một lần nữa."
"Nếu không vận mệnh thay đổi lớn, có thể sẽ bởi vì bộ dạng đẹp mà sống trong tăm tối, mệnh như cỏ rác."
Tê Thục Viện khẽ cười, xoa đầu biểu muội.
"Gặp được là tốt, ta cảm thấy nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Từ nhỏ ta đã sống bên tổ mẫu, biết tổ mẫu bởi vì muội mất tích mà qua nhiều năm như vậy vẫn luôn buồn bực không vui, ăn chay niệm phật, câu cho muội có thể sống, có thể bình an."
"Hình như ông trời nghe được lời cầu nguyện của tổ mẫu, A Dung biểu muội được Đức Thuy phu nhân và Lý tướng quân cứu giúp mới có ngày hôm nay."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT