Đường Vân Sơn thấy Liễu Phán Nhi không ra bên ngoài, hơn nữa đây cũng là việc tư trong nhà cho nên không dối gạt Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh. "Hai nhi tử nhà ta cũng đã 15, cũng nên làm mai." Đường Vân Sơn hạ giọng: "Hôm nay ta có chút mạo muội, thật ra, cũng là ta trèo cao trong lòng, nếu như không được thì cũng không biết nói sao." Nghe nói như thế, Liễu Phán Nhi hứng thú: "Ta và Nguyên Thanh đều biết Đường đại ca và Đường đại tẩu làm người như thế nào. Có lời gì thì chúng ta cứ việc nói thẳng, nếu có thể giúp một tay thì ta và Nguyên Thanh nhất định sẽ không từ chối." Đường Vân Sơn cười cười, cảm thấy vô cùng may mắn vì lúc trước vừa nhận được tin của Hoắc Thành Đạt thì hắn ta liền chạy đến. Bây giờ không chỉ có chuyện tốt, hơn nữa còn có căn nhà ở rộng rãi sạch sẽ, cả nhà trông ớt, còn kiếm được tiền.

Bạc bán được ớt là hơn 1000 lượng bạc, lúc đó hắn ta cũng trợn tròn mắt.

Đời này chưa từng thấy nhiều bạc như vậy!

Đường Vân Sơn nghĩ nghĩ châm chước câu nói: "Thật ra ta nhìn trúng A Phương cô nương, muốn cầu thân cho Đại Trụ nhà ta. Ta cũng biết trèo cao, nhưng trong lòng cảm thấy, không thử một chút thì cũng không cam tâm, cho nên mới tới hỏi một chút."

"Nếu như mối hôn sự này có thể thành công thì tất nhiên đây là chuyện tốt nhất. Nếu như không thành thì chúng ta coi như không có chuyện này. Vì muốn cho nhi tử một mối hôn sự tốt, ta cũng không thèm đếm xỉa mặt mo mà nhắc đến trước mặt phu nhân và tướng quân."

Lý Nguyên Thanh cười nhẹ, hắn biết gần đây thê tử và Tiểu Hoa tỷ vẫn luôn bàn bạc việc hôn sự của A Phương và A Lệ. Tiểu Hoa tỷ nhìn trúng Đường Đại Trụ, còn chưa kịp hỏi, vậy mà Đường đại ca lại mở miệng trước.

Nhưng mà như vậy thì tốt hơn, nhà nữ nhi tìm thông gia, đương nhiên cần nhà trai chủ động hơn một chút.

Liễu Phán Nhi mừng thầm trong lòng, đây chính là mối hôn nhân do ông trời tác hợp.

Hai nhà người đều nhìn trúng con nhà nhau, vậy mà còn biết trao đổi.

Liễu Phán Nhi cười cười, hỏi: "Đại Trụ thật sự không tệ, làm việc chững chạc, hơn nữa dáng dấp cũng được, đây là một người trẻ tuổi rất nghị lực. Ta cũng cảm thấy có chút hiếu kỳ, tại sao huynh lại nhìn trúng A Phương? Còn A Lệ thì sao?” Đường Vân Sơn cười ha hả: "Không phải A Lệ cô nương không tốt, mà rõ ràng A Lệ cô nương vô cùng tôn sùng người có học thức, mặc dù hai đứa bé nhà ta cũng có đi học. Bây giờ cũng biết chữ, cũng biết số, nhưng chắc chắn là không thể đi thi được." Đường Vân Sơn nói như vậy, Liễu Phán Nhi có thể kết luận ra Đường Vân Sơn và Đường nương tử đã quan sát trong một khoảng thời gian rất dài.

Sở dĩ mở miệng vào lúc này, có lẽ là do thấy có nhiều người đến nhà cầu hôn. Nếu như bọn họ từ chối, Đường Vân Sơn sẽ bắt đầu cân nhắc đến những gia đình khác.

Dù sao nhi tử mười lăm cũng đến tuổi làm mai.

Sau khi hoàn thành cách lễ nghi thì cũng đến mười bảy, mười tám tuổi.

Đợi đến hai 3 năm sau thì có thể thành thân.

Liễu Phán Nhi nghĩ nghĩ, sau đó cười cười: "Ta đã biết suy nghĩ của Đường đại ca, nhưng mà bây giờ ta không thể trả lời ngay được. Mặc dù A Phương được ghi tạc dưới danh nghĩa của ta, được xem là con gái nuôi của ta, nhưng Tiểu Hoa tỷ là mẹ ruột của nàng, ta phải trở vê hỏi Tiểu Hoa tỷ một chút." Lúc này Đường nương tử bưng một đĩa cá vừa nấu lên, nghe thấy câu nói mà mình mong đợi thì cười cười.

"Phu nhân nói đúng, muội tử Lưu gia là mẹ ruột, vậy làm phiên phu nhân hỏi giúp chúng ta một chút. Chúng ta đều lặng lẽ, nếu thành công thì như vậy là tốt nhất. Nếu không được thì chúng ta coi như không có chuyện này. Vẫn sẽ lui đến như mọi khi, sẽ không trở nên xa lạ."

Liễu Phán Nhi gật đầu phụ hoạ: "Tau tử nói đúng, nếu kết thân được thì là chuyện tốt, là thân thích. Nếu như không thể kết thân thì chúng ta là bằng hữu, không thể trở thành kẻ thù." Hai nhà ăn ý, sau đó liên nói đến chuyện khác. Đợi đến khi Đường nương tử bưng một giỏ bánh nhỏ lên: "Phu nhân, ăn nhiều một chút." Liễu Phán Nhi ngửi được mùi thơm ngát của bánh rán hành, nhìn thấy ở phía trên còn có bong bóng nhỏ, vàng óng thì nuốt một ngụm nước bọt. "Tẩu tử làm bánh rán hành vừa mỏng vừa thơm, là loại ta cảm thấy ngon nhất." Đường nương tử cười: "Lúc nào Phu nhân muốn ăn thì nói thẳng một tiếng, ta sẽ làm rồi đưa đến. Nếu không thì chờ lúc nào ta có thời gian sẽ đi qua dạy nữ trù tử nhà người."

Miêu Nhi tỷ tỷ đang cầm một chiếc bánh ngồi ở trên băng ghế nhỏ ăn.

"Thím Đường, ta sẽ học, chờ ngày nào thím rảnh, ta sẽ đến học thím. Đến lúc đó phu nhân muốn ăn, ta sẽ làm cho phu nhân, cũng không cân làm phiên thím nữa."

Đường nương tử gật đầu đáp lời: "Được, xế chiều ngày mai ta đi tìm ngươi."

Hôm nay nói chuyện cưới xin, đương nhiên là nàng ấy muốn thể hiện lòng thành của mình.

Uống rượu, nghe tiếng báo canh ở bên ngoài, đã canh hai.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻMọi người ăn uống no đủ, cũng đã nói chuyện xong, Liễu Phán Nhi cáo từ.

"Tẩu tử, đại ca, không cần tiễn, bên người chúng ta có Miêu Nhi tỷ, còn có thị vệ." Liễu Phán Nhi phất phất tay, bên ngoài quá lạnh. Mặc du nói như vậy nhưng cặp vợ chồng và hai đứa con trai Đường gia vẫn nhao nhao ra khỏi cửa, tiễn đến tận đầu ngõ. Về đến nhà, Đường Vân Sơn hạ giọng, nhỏ giọng hỏi thê tử: "Nương tử, nàng nói xem chúng ta có đang suy nghĩ hão huyền không? Dựa vào vị trí quan tam phẩm bây giờ của tướng quân, nếu muốn nói chuyện hôn nhân cho chất nữ thì cũng không phải chuyện khó."

Đường nương tử bắt đầu chỉnh chiếc chăn ở trên giường, cười khẽ: "Cũng nên thử một chút thì mới cam tâm! Nhưng mà, nếu như chuyện này thành công thì chúng ta sẽ có một người con dâu tốt. Hơn nữa, cũng không phải là chúng ta không có ưu thế."

Đường Vân Sơn thấy nương tử hớn hở: "Chỉ nhìn A Phương, đúng là chúng ta không xứng. Nhưng mà chàng nghĩ thử một chút, Lưu thị có hai đứa con gái, A Lệ có lòng dạ cao, từ cách nàng nói chuyện làm việc thì cũng có thể nhìn ra, tất nhiên là tương lai sẽ gả ra ngoài, hơn nữa còn phải là người có học thức."

"A Phương thì tương đối an tâm, hơn nữa cũng thương nương. Dù sao cũng không có đệ đệ ruột, sau khi các nàng xuất giá, Lưu thị vẫn còn sống trong nhà Phán Nhi. Tuy nói Nguyên Thanh và Phán Nhi sẽ không bạc đãi Lưu thị, nhưng làm sao có thể tri kỉ bằng nữ nhi chứ?"

"Nếu gả đi xa thì sẽ không thể chú ý đến mẹ ruột, cho nên sẽ tìm một nhà chồng ở gần nhà. Có lẽ là Lưu thị cũng nghĩ như vậy, ta nói chuyện phiếm với nàng mấy lần, cũng có thể nghe ra được. Mặc dù nhà chúng ta không phải nhà có nhiều tiền nhất trên Cát Tường, nhưng năm nay bán ớt tiền kiếm được không ít, cũng không phải nghèo nhất."

"Hơn nữa, chúng ta đều là người ngay thẳng, hơn nữa không có ý đồ xấu, cũng không quanh co. Ta mua 3 căn nhà liền một chỗ thì cũng có thể nhìn ra, sau này ta sẽ không can thiệp vào cuộc sống của con dâu, sẽ không phải mẹ chồng khiến cho con dâu cảm thấy mệt mỏi. Con trai nhà ta có dáng dap đẹp, Đại Trụ có võ công cao, hơn nữa còn đang đi làm." Nghe thấy thê tử giải thích như vậy thì Đường Vân Sơn cũng cảm thấy khả năng thành công của hôn sự này càng cao: "Nương tử, hôn sự này có thể thành công không?”

"Ta cảm thấy có thể, nếu như không thành công thì chúng ta cũng không thiệt cái gì, không phải sao?" Đường nương tử suy nghĩ rất thoáng, có đôi khi phải nghĩ lớn hơn một chút, xa một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play