Đường Vân Sơn cười: "Đúng, nếu không thành công thì chúng ta cũng không tổn thất cái gì, nhưng nếu như thành công thì chúng ta sẽ có một cô con dâu tốt." Đường Nhị Trụ trốn ở phía bên ngoài cửa sổ, nghe lén cha mẹ nói chuyện, lén lút chạy đến phòng của đại ca: "Đại ca, cha mẹ đang nói về hôn sự của ca." Đường Đại Trụ đỏ mặt, đẩy đệ đệ một cái: "Đệ nói ít mấy câu đi, còn chưa quyết định đâu. Đệ nghe xong thì cũng không được nói ra bên ngoài." "Đại ca, đệ không nói. Nếu truyền đi thì sẽ làm hại đến danh tiếng nhà gái." Đường Nhị Trụ vội vàng cam đoan: “Đại ca, ca không hiếu kỳ cha mẹ nói đến ai sao?" "Không..." Đường Đại Trụ vừa muốn phản bác, nhưng mà rất nhanh sau đó, lòng hiếu kỳ chiến thắng sự ngượng ngùng: "Vậy vừa rồi đệ nghe được cái gì? Cha mẹ để ý cô nương nhà ai cho ta?"
Đã đến tuổi, đương nhiên là phải nghĩ đến vợ.
Cho dù không muốn, nhưng mà các thúc thúc bá bá quen cha đều đã bắt đầu trêu ghẹo cậu, nói một vài câu đùa tục, cũng không tị hiềm cậu.
Đường Nhị Trụ đắc ý cười cười, chỉ vào con d.a.o găm đại ca đặt ở trên tủ đầu giường, đó là của cha cho ca ca: "Ca, con d.a.o găm kia của ca không tệ, có thể cho đệ không?”
Đường Đại Trụ nhanh chóng cất con d.a.o găm lại, không muốn cho đệ đệ: "Cái này không thể cho đệ, nếu như đệ muốn d.a.o găm thì đợi lần sau lên huyện thành, ta sẽ mua cho đệ một cái tốt."
"Được rồi." Mặc dù Đường Nhị Trụ có chút không hài lòng, nhưng cũng biết đại ca rất trân quý con d.a.o găm kia, đành phải coi như không có gì: Vậy chúng ta nói xong rồi, ca cũng không thể lật lọng, nói lời mà không giữ lời." "Không thay đổi" Đường Đại Trụ cam đoan, khẽ nhíu mày: "Đến cùng là ai vậy? Nói nhanh một chút, đừng thừa nước đục thả câu."
Đường Nhị Trụ thấy ca ca không vui thì nhanh chóng trả lời.
"Là Lý Phương, đường tỷ của Đại Bảo. Mặc dù không phải người quá xinh đẹp, nhưng cũng rất thanh tú. Bây giờ biết cách ăn mặc, đẹp hơn các cô nương trong thôn."
Mặt của Đường Đại Trụ lập tức đỏ lên, nhớ tới một tai nạn xấu hổ vào thời gian trước.
Tên trộm cậu bắt được chạy rất xa, sau khi đánh nhau phen, cuối cùng cũng bắt được kẻ trộm. Chỉ là vì đánh nhau kịch liệt cho nên quần bị xé toang, hơn nữa còn là ở vị trí mông.
Cậu còn không biết mà nghênh ngang áp giải kẻ trộm trở lại phòng giam giữ.
Sau khi Lý Phương nhìn thấy thì lấy một tấm vải xanh trong cửa hàng ra cho cậu che lại.
Hắn tưởng rằng người làm đến hỗ trợ, không nghĩ tới người làm nói lỡ miệng cho nên cậu mới biết được là Lý Phương nhìn thấy.
Sau việc này, cậu đã bị Lý Phương nhìn thấy hết sạch.
Từ đó về sau, Đường Đại Trụ luôn trốn tránh Lý Phương. Bây giờ trong nhà muốn lam mai cho cậu, nói là Lý Phương. Không thành công thì sẽ rất lúng túng; Nếu thành công thì sẽ càng lúng túng hơn.
Nhưng mà, rất nhanh Đường Đại Trụ đã nghĩ thông suốt, lúng túng cũng không quan trọng, vợ tốt mới là điều quan trọng nhất.
Thấy đại ca không quá vui, Đường Nhị Trụ sững sờ: "Đại ca, có phải là ca có ý trung nhân rồi không? Nếu có thì ca mau chóng nói cho cha mẹ biết."
"Đừng đợi đến lúc đó, cha mẹ và phu nhân tướng quân nói xong, ca lại nhảy ra nói rằng đã có người mình thích. Đến lúc đó không chỉ đắc tội người khác mà hơn nữa cũng gây ảnh hưởng không tốt." Đường Đại Trụ vò đầu, có chút xấu hổ: "Ta cảm thấy A Phương cô nương rất tốt, có thể sẽ thấy ta chướng mắt."
"Hả?" Đường Nhị Trụ không hiểu: "Tại sao lại nói như vậy? Ca đắc tội với A Phương cô nương sao?”
"Không có!" Đường Đại Trụ lắc đầu, đẩy gương mặt hiếu kỳ của đệ đệ ra: "Đừng nói lung tung ra ngoài, nếu thành công thì sẽ rất tốt. Nếu cha mẹ thích A Phương cô nương thì chắc chắn nàng là người tốt. Nếu không thành công thì càng không thể nói ra. Đệ nhớ kỹ, không nên nói lung tung ở bên ngoài."
Đương nhiên là Đường Đại Trụ sẽ không nói ra chuyện mất mặt này cho nhị đệ nghe. Bản lĩnh làm chuyện khác của đệ đệ không tốt, nhưng bản lĩnh làm lộ tẩy chuyện gì đó lại rất mạnh, hồi nhỏ, cậu lỡ ăn nhiều hơn một quả trứng gà cho nên vẫn luôn bị đệ đệ nhắc lại chuyện này trong nhiều năm. Đường Nhị Trụ hiếu kỳ, còn muốn hỏi, nhưng bị Đường Đại Trụ đuổi ra ngoài. Hôm nay Đường gia vui vẻ trong lòng, không bị từ chối ở trước mặt, tức là vẫn có khả năng. Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh về đến nhà, đèn trong phòng Lưu thị sáng rực, còn chưa ngủ! Thấy Lưu thị đang suy nghĩ trong lòng thì Liễu Phán Nhi đến gõ cửa, vào trong phòng của Lưu thị: "Tiểu Hoa tỷ, còn chưa ngủ sao?"
Lưu thị cười khẽ, rót một chén trà nóng cho Liễu Phán Nhi.
"Muội sang Đường gia bên kia, tất nhiên sẽ nói chuyện có liên quan đến hôn sự, tỷ vẫn đang suy nghĩ, làm sao có thể ngủ được? Nói cho tỷ biết một chút, hai vợ chồng Đường nương tử nói thế nào?"
Liễu Phán Nhi ngồi xuống, uống trà nóng do Lưu thị rót, cũng không đặt xuống, sưởi ấm đôi bàn tay nhỏ bé đang lạnh như băng.
“Thực sự là nhân duyên ngàn dặm quanh co, lân này Đường đại ca mời Nguyên Thanh tới ăn cơm, thật ra cũng là vì hôn sự của Đại Trụ, nói nhìn trúng A Phương nhà chúng ta. Nhưng mà, muội không đồng ý ngay lúc đó, cũng phải quay về nói cho tỷ biết."
Lưu thị sững sờ, nghĩ đến mấy lần nói chuyện với Đường nương tử, mơ hồ hiểu ra: "Đường nương tử là người thông minh." Liễu Phán Nhi gật đầu, cười nói: "Đúng vậy, rất thông minh, biết tiến lùi. Muội còn hỏi, tại sao lại nhìn trúng A Phương? A Lệ cũng rất tốt mài"
Đường nương tử người ta nói thẳng: "A Lệ cũng rất tốt, nhưng tôn sùng người có học thức. Người thông minh có thể nhìn ra, đương nhiên sẽ lựa chọn nhà thích hợp với nàng."
Lưu thị cười: "Nếu ăn ý với nhau thì cũng tốt, đợi lúc nào gặp Đường nương tử thì tỷ sẽ nói chuyện với nàng."
Vốn là hôn sự của hai nữ nhi còn chưa có tiến triển, bây giờ Liễu Phán Nhi vừa về đến, cái gì cũng có, Lưu thị hớn hở.
Liễu Phán Nhi nở nụ cười, hỏi: "Lần này yên tâm chưa? Không lo gả nữ nhi nhà chúng ta, an an ổn ổn, tất cả đều có thể như nước chảy thành sông."
"ỪI" Lưu thị gật đầu: "Sau khi muội và Nguyên Thanh trở về, giống như ta có người lãnh đạo vậy. Có các ngươi ở bên cạnh giúp ta thì ta cũng có thể ngủ an giấc." Liễu Phán Nhi cười cười: "Yên tâm, lúc nào muội và Nguyên Thanh cũng ngóng trông mấy đứa nhỏ trong nhà sống tốt. Sắc trời không còn sớm, ta cũng nên đi ngủ. Ngày mai còn phải chiêu đãi khách nữa, Tiểu Hoa tỷ, tỷ cũng không thể rảnh rỗi, nhất định phải đến trợ giúp."
"Đây không phải chuyện hiển nhiên sao?" Lưu thị không thể từ chối, người một nhà cũng không nói lời khách sáo: "Về sớm một chút, đừng để bị lạnh."
Lưu thị đưa Phán Nhi ra ngoài, sau đó mới trở về phòng.
Hôm sau, bắt đầu từ sáng sớm, sau khi ăn sáng xong, phòng bếp chưa từng dừng lại. Tất cả những người đến ngày hôm nay đều được ăn tiệc.
Ròng rã có ba mươi bàn, may là lúc trước đã mua nguyên liệu nấu ăn từ trước, các món ăn cũng đều là món hầm, món ăn nóng, bởi vì trời lạnh cho nên ăn vào sẽ cảm thấy rất ấm áp.
Ít nhiên mọi người cũng mang chút quà đến, được ghi trong danh sách, sau này gia đình những người này có việc gì thì Liễu Phán Nhi sẽ hoàn lễ thêm 20%. Trước khi đi, mỗi nhà nhận được hai cân điểm tâm và hai vò rượu, là quà của Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh cho những người này.
Buổi chiều, thôn Cát Tường mời gánh hát, hát hí kịch hai ngày, để đám người khổ cực trong một năm có đời sống tỉnh thân tốt hơn.
Nghe hí, dù sao cũng tốt hơn đánh bạc Tất cả nam nữ già trẻ trong thôn đều xách ghế dau ra nghe hi.
Mặc dù Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh cảm thấy không hiểu, nhưng cũng tới nghe trong chốc lát.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT