Lưu thị gật đầu: "Đúng vậy, cho nên ta mới muốn nhanh chóng quyết định, tránh để người khác đoạt mất nhà chồng như vậy." Liễu Phán Nhi nghĩ nghĩ: "Nói cũng đúng, dù sao người sáng suốt đều có thể nhìn ra Đường nương tử không tệ, Đường Vân Sơn cũng rất tốt. Cuộc sống ở Đường gia sẽ rất thoải mái." Lưu thị rất tán thành, vô cùng tán thành với lời của Liễu Phán Nhi nói. "Đây đều là điều có thể thấy, còn có chuyện ta bội phục nhất, trong nhà Đường nương tử có tiền như vậy, lại còn có thể chấp nhận chăn heo, phiến heo. Ngày nào cũng vui vẻ, không kiêu không vội, trong nhà hay bên ngoài nhà đều được xử lý vô cùng tốt." Điểm này, Liễu Phán Nhi cũng rất kinh ngạc. "Tính cách tốt như vậy, lúc có tiền không phô trương lãng phí; Lúc không có tiền thì cũng sẽ không oán trời trách đất."

"Thật sự thì nhà như vậy rất tốt, không thể sai ở đâu được. A Phương là người chân thành, cũng trung thực, đến nhà như vậy thì sẽ không chịu thiệt thòi."

Lưu thị rất tán thành: "Đúng vậy, ta cũng cảm thấy như vậy."

Hai người bọn họ nói chuyện trong phòng, Lý Nguyên Thanh đi tới chỗ nghỉ ngơi của đội tuần tra trên trấn, trong một căn nhà ở đầu đường trấn Cát Tường. Cách mỗi nửa canh giờ, tuần tra toàn thôn và trên thị trấn một lần.

Lý Nguyên Thanh mang theo một chút trà gừng ấm và một chút thịt kho, điểm tâm, mứt hoa quả các loại.

Ở đây không cho phép uống rượu, uống rượu hỏng việc.

Đường Vân Sơn thấy Lý Nguyên Thanh tới thì nhanh chóng ra đón Lý Nguyên Thanh: “Tướng quân, sao ngài lại tới đây?” "Khách đã rời di trong nhà ta không có việc gì, cho nên muốn tới xem một chút." Lý Nguyên Thanh giải thích: "Lúc ta không có ở đây, may mà có các huynh đệ chăm sóc phụ nữ trẻ em trong nhà. Hôm nay không thể uống rượu, nhưng sau đó, ta sẽ tặng mỗi huynh đệ một vò rượu, bình thường không trực thì có thể uống ở nhà."

Trân Quảng Nam cười cười: "Vậy ta và lão Đường sẽ thay thế các huynh đệ cảm tạ Tướng Quân ban thưởng. Khoan hãy nói, mặc dù Giang Nam này không còn cay, nhưng hương vị cũng không tệ lắm. Ít nhất thì sau khi uống xong, sáng hôm sau dậy sớm không khát nước."

Đường Vân Sơn gật đầu: "Nếu không trực thì ta sẽ uống mấy chung. Xế chiêu hôm nay Trần đại ca trực, ta không trực ban, tướng quân, buổi tối tới nhà ta, nhờ tẩu tử làm chút đồ nhắm, đến nhà ta uống mấy chung. Vừa vặn ta có chút việc tư, cân bạc bạc với ngài một chút."

Nếu Đường Vân Sơn đã nói như vậy thì Lý Nguyên Thanh cười gật đầu: "Được, một lát nữa thì ta sẽ qua. Tùy tiện kiếm chút gì là được, không cần phô trương lãng phí."

Thấy Lý Nguyên Thanh đồng ý thì Đường Vân Sơn kêu nhị tiểu tử nhà mình đến trại nuôi heo bên kia nói một tiếng, để hôm nay Đường nương tử về nhà sớm nấu cơm.

Nói chuyện phiếm cùng mấy người đồng đội này, tất cả mọi người đều rất vui vẻ. Trân Quảng Nam nhẹ giọng hỏi: "Tướng quân, ta nghe nói ngài muốn luyện thuỷ quân, nhà ta hai tiểu tử, ngài thấy có được không?”

Lý Nguyên Thanh sững sờ, hỏi: "Trân đại ca, ngươi đồng ý sao? Dựa vào chuyện lúc trước, ngươi mới không thể không tham gia quân ngũ đánh trận. Có rất nhiều người chết, cũng không trở về được nữa."

Trân Quảng Nam cười, đương nhiên hiểu rõ đạo lý này: "Nếu như đưa đi làm thủ hạ ở nơi khác thì ta sẽ không yên lòng, nhưng ta lại yên tâm khi làm thủ hạ của tướng quân. Tướng quân, bảo vệ binh sĩ. Mặc dù đao kiếm không có mắt, nhưng sinh tử hữu mệnh phú quý do trời, cũng nên ra ngoài xông xáo."

Sau khi nghe vậy thì Lý Nguyên Thanh gật đầu một cái.

"Nếu như Trần đại ca đã nói như vậy, lão đại có võ công tốt hơn một chút, có thể đi cùng ta đến doanh trại. Còn lão nhị thích nhảy nhót có võ công kém hơn một chút thì sẽ được ta sắp xếp đến xưởng đóng tàu. Kiến tạo thuyên lớn, ta cũng cần người mình tin cẩn hỗ trợ giám sát." ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

"Đa tạ Tướng quân” Trân Quảng Nam cảm tạ, những gia đình khác có con trai thì cũng nhao nhao báo danh. Nhưng mà, Lý Nguyên Thanh yêu cầu, nhất định phải biết chữ, chắc chắn là như vậy. Không cần thông qua kỳ thi, chờ học xong, họ sẽ được phân công việc làm. Vốn là những đứa trẻ không đi học sẽ bị đẩy ra. Những người này nghiến răng nghiến lợi, sau khi trở về, cho dù có phải đánh thì cũng phải bắt mấy đứa nhỏ đi học cho giỏi, đọc sách cho giỏi. Đợi đến khi Đường Nhị Trụ tới gọi Đường Vân Sơn và Lý Nguyên Thanh về nhà ăn cơm thì bọn họ mới rời khỏi. "Nhị Trụ, đi đến nói một tiếng với phu nhân, nói hôm nay ta ăn cơm ở nhà ngươi, nói chuyện cùng Vân Sơn đại ca." Lý Nguyên Thanh giao việc: "Buổi tối có thể trở về hơi trễ, bảo nàng đừng chờ ta."

"Vâng, tướng quân." Đường Nhị Trụ cười nói, trong lòng kính nể Lý Nguyên Thanh, nghe nói ăn cơm tại nhà cậu thì vô cùng vui vẻ.

Liễu Phán Nhi ở bên kia nhận được tin tức, liếc mắt nhìn Lưu thị: "Tiểu Hoa tỷ, Nguyên Thanh sẽ ở nhà Đường đại ca ăn cơm, cũng đúng lúc ta không có việc gì, ta đi qua giúp đỡ Đường đại tẩu nấu cơm, nghe thử suy nghĩ của nàng."

Lưu thị gật đầu, thúc giục Liễu Phán Nhi: "Vậy muội mặc dày một điểm, đừng để bị đông lạnh, trời sắp tối rồi, phải đi sớm một chút đi. Miêu Nhi tỷ, đưa phu nhân qua."

Liễu Phán Nhi khoác áo choàng thật dày, đước Miêu Nhi tỷ tỷ đưa đi tới Đường gia. Đường nương tử đã làm hai món đồ nhắm, hơn nữa còn lên chợ mua thịt kho và thịt vịt nướng, trong phòng cũng có rượu ấm ở trên lò.

Nàng ấy đang ở phòng bếp tiếp tục làm đồ ăn, có lẽ là còn phải chờ một lát. Đường nương tử nhìn thấy Liễu Phán Nhi tới thì nhanh chóng gọi: "Phu nhân, mau vào, tướng quân đang ở trong phòng, đang uống rượu cùng đương gia nhà ta. Trong phòng có giường ấm áp, ngồi ở phía trên sẽ thoải mái."

Liễu Phán Nhi khách sáo: "Nhà tẩu tử cũng không phải chỗ khác, ta nghe nói Nguyên Thanh tới cho nên ta cũng tới ngồi một chút."

"Phu nhân, vậy ngài vào trong phòng ngồi trước, ta còn phải làm nốt hai món, cũng sắp xong rồi." Đường nương tử đưa người vào phòng: "Nhà ta không có khuê nữ, làm phiên Miêu Nhi tỷ giúp ta chăm sóc phu nhân, lát nữa ta sẽ đến."

“Thím Đường, ngài yên tâm, ta sẽ phục vụ phu nhân nhà ta, ngài đi làm việc của mình đi." Miêu Nhi tỷ cười cười, liền muốn đỡ Liễu Phán Nhi vào trong phòng.

Vốn là Liêu Phán Nhi muốn giúp nấu ăn, nhưng bị Đường nương tử ngăn cản, nói cái gì mà không để Liễu Phán Nhi đi vào, không muốn để dính khói dầu của phòng bếp, làm d.a.o quân áo và giày phu nhân. Liễu Phán Nhi đành phải coi như không có gì, cởi giày, trên chân có bít tất lông nhung thật dày, dù sao cũng không bị coi là thất lễ.

Đường Vân Sơn cười cười: "Phu nhân đang lo lắng cho tướng quân sao? Yên tâm, ta nhất định sẽ không để cho tướng quân uống say."

Lý Nguyên Thanh cười: "Không sao cả, trong lòng ta biết rõ, không cần lo lắng cho ta.

Liễu Phán Nhi nhíu mày, lắc đầu cười khẽ: "Ta không đến đây vì chàng, ta nghe nói tẩu tử Đường gia tự mình xuống bếp, ta tới nếm thử tay nghề tau tử"

Đường Vân Sơn nghe thấy ý muốn làm thân của Liễu Phán Nhi thì cười cười: "Vợ ta làm được bánh nướng, hương vị rất ngon, nếu ăn chung với rau xào thịt thì sẽ là món khai vị vô cùng ngon."

"Đã sớm biết tẩu tử làm được bánh nướng, hôm nay nhất định phải ăn nhiều một chút." Liễu Phán Nhi cười nói, đã từng ăn qua một lần, đúng là mùi vị rất ngon.

Chỉ có ăn uống thì mới có thể rút ngắn khoảng cách, như vậy thì cũng có thể nói mấy chuyện.

Trước mặt Liễu Phán Nhi cũng có một cái chén, nhưng bên trong là nước trắng, còn đang chuẩn bị nói chuyện, tốt nhất là không nên uống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play