Trước đó Cố Thất Lang đã nghe nói rất nhiều chuyện về Đức Thụy phu nhân từ chỗ tằng bách tổ mẫu, nhưng khi tận mắt thấy thì lại là một chuyện khác.
Phải tài tình đến mức nào thì mới có thể tạo ra những công cụ tiết kiệm sức và thời gian như vậy chứ? Sau đó, Lý Đại Bảo dẫn Cố Thất Lang đến chỗ phơi vải, thể hiện thực lực của nhà mình.
Mặc dù Liễu Phán Nhi không nói, nhưng lúc đi huyện thành chỉ dẫn theo A Lệ tỷ cho nên Lý Đại Bảo liền đoán được mẫu thân đến nhờ Cố lão phu nhân làm mai cho A Lệ tỷ.
Hôm qua còn để Cố Thất Lang chiêu đãi đám bọn họ, hôm nay Cố Thất Lang liền đến.
Nếu như hoàn toàn không có ý định thì Cố Thất Lang cũng sẽ không tới, hơn nữa Cố lão phu nhân cũng sẽ không để Cố Thất Lang tới.
Nếu đã tới, vậy thì tức là cũng có chút ý. Là đệ đệ, đương nhiên cậu hy vọng A Lệ tỷ có một mối hôn sự tốt, hơn nữa Cố Thất Lang là người không tệ, cũng không có sự thanh cao của người có học thức mà còn rất thiết thực.
Mặc dù vẻ ngoài không anh tuấn tiêu sái bằng Cố đại nhân, nhưng A Lệ tỷ cũng không phải cô gái quá xinh đẹp.
"Nương ta kể, nếu các tỷ muội của ta đến đâu thì sẽ đặt một cửa hàng ở đó cho bọn họ, nhập hàng ở phường nhuộm vải của nhà ta, đó là loại vải không phai màu cho nên không lo về nguồn tiêu thụ. Có cửa hàng như vậy thì sẽ không lo thiếu tiền."
Cố Thất Lang cười cười, khen ngợi: "Gia tài bạc triệu cũng không bằng có cửa hàng. Đây cũng là chuyện tốt, Đức Thụy phu nhân mưu tính sâu xa, cân nhắc chu toàn vì con cái, đây đúng là điển hình của từ mẫu." Lý Đại Bảo cười: "Thất Lang ca, ngươi nói không sai, mẹ ta vô cùng tốt. Tiểu Hoa di của ta cũng vô cùng tốt, vẫn luôn chăm sóc chúng ta..."
Không cần giấu diếm chuyện trong nhà, dù sao thì người ta cũng có thể điều tra được.
Bởi vậy lúc Lý Đại Bảo nói, cũng chỉ ăn ngay nói thật, khiến Cố Thất Lang hiểu rõ hơn nhiều.
Nếu như để ý, nếu như ghét bỏ, thì sẽ tránh xa.
Giữa trưa, Lưu thị và đầu bếp nữ làm một bàn đồ ăn, mặc dù không cầu kỳ của như Cố gia nhưng cũng rất ngon.
Buổi chiều lúc Cố Thiệu và Cố Thất Lang rời đi, Liễu Phán Nhi còn đặc biệt tặng một bộ bút mực giấy nghiên, đều là đồ thượng hạng, xem như lễ gặp mặt.
Cho dù việc hôn sự có được hay không thì vẫn là bạn, sẽ thường xuyên qua lại. Đợi đến lúc bọn họ rời đi, Liễu Phán Nhi kéo Lưu thị vào trong phòng, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Hoa tỷ, thấy sao?"
"Thấy sao cái gì?" Lưu thị không hiểu.
"Cố Thất Lang!" Liễu Phán Nhi hỏi, cười trộm.
"Hả?" Lưu thị trừng to mắt, không dám tin: "Ôi trời, người đến hôm nay là người Cố lão phu nhân làm mai cho A Lệ sao?" Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đúng vậy, vốn là phải đợi đến tết nguyên tiêu thì ta sẽ dẫn mấy đứa nhỏ đi. Sau khi đến huyện thành xem đèn thì để hai người bọn họ gặp nhau một lần."
"Thật trùng hợp, Cố Thất Lang từ học đường Kim Lăng trở về bái phỏng Cố lão phu nhân gặp được chúng ta."
"Sau đó Cố Thất Lang còn dẫn mấy đứa nhỏ đi dạo ở trong hoa viên, vào nhà kính ngắm hoa, bên cạnh còn có bà tử, đều hiểu cấp bậc lễ nghĩa, trò chuyện vui vẻ." "Hôm nay Cố Thất Lang tới, hẳn phải biết chuyện hôm qua Cố lão phu nhân nói. Hôm nay Cố Thất Lang biểu hiện cũng không tệ, có thể thấy được trong lòng hắn cũng đồng ý."
Lưu thị nhớ lại dáng vẻ nho nhã lễ độ vừa rồi của Cố Thất Lang, là người có học thức nghiêm chỉnh, mặc dù không bằng Cố đại nhân, nhưng lại rất hợp với A Lệ nhà nàng.
"Phán Nhi, muội nói thật với ta, Cố Thất Lang người ta thật sự vừa ý với A Lệ nhà ta sao? Muội nói cho ta nghe một chút, Cố Thất Lang như thế nào? Phụ mẫu trong nhà ra sao? Có dễ sống chung không?”
"Chỉ can người tốt, người trong nhà hiểu được đạo lý thì cho dù có nghèo một chút thì cũng không sao. A Lệ nhà ta biết kiếm tiền, có thể giúp cuộc sống trong nhà tốt hơn."
Liễu Phán Nhi nghĩ nghĩ, sau đó mới cẩn thận trả lời Lưu thị.
"Tiểu Hoa tỷ, tỷ đừng vội. Đứa nhỏ này cũng có số khổ, vào lúc bảy tuổi thì phụ mẫu đã bệnh nặng qua đời. Khi đó đã có ký ức, đó là một đứa trẻ ngoan. Cố lão phu nhân rất để ý, cũng nhận được sự dạy bảo tốt..."
Liễu Phán Nhi kể lại hết những gì mình nghe được từ Cố lão phu nhân cho Lưu thị. Sau khi biết phụ mẫu Cố Thất Lang đều mất thì đôi mắt lập tức sáng lên, thấy Liễu Phán Nhi nhìn mình chằm chằm thì Lưu thị cảm thấy có chút ngượng ngùng. "Mặc dù phụ mẫu của đứa nhỏ này đều đã mất, quả thực bất hạnh, nhưng lại có được người trong nhà như Cố lão phụ nhân và Cố đại nhân thì cũng coi như may mắn." "Nhân khẩu đơn bạc, cũng có chỗ tốt của đơn bạc. Gả đi thì có thể làm đương gia. Cuộc sống chỉ cần thanh thản thì cái gì cũng dễ nói chuyện."
Nếu so sánh với nhà có quả phụ thì Lưu thị cảm thấy chuyện phụ mẫu bị mất cũng không phải chuyện không thể chấp nhận được.
A Lệ có tính cách nhạy bén, chưa chắc có thể sống chung tốt với bà bà và tẩu tử đệ muội. Cho dù có sống chung tốt thì cũng phải trải qua một thời gian dài.
"Đại tẩu, vậy tỷ cảm thấy mối hôn sự này không tệ đúng không?" Liễu Phán Nhi cười hỏi: "Nếu như tỷ cảm thấy không thích hợp thì đợi tết nguyên tiêu khi Cố lão phu nhân mời chúng ta đếm tham gia hội đèn lồng thì ta sẽ không dẫn đứa nhỏ theo.
Lưu thị nghĩ nghĩ: "Tuy nói Cố Thất Lang là một lựa chọn tốt, nhưng chúng ta còn phải hỏi thăm một chút. Chúng ta tín nhiệm Cố lão phu nhân, nhưng Cố lão phu nhân cũng không ở cạnh Cố Thất Lang mọi lúc."
Nghe nói như thế, Liễu Phán Nhi cũng gật đầu mỉm cười.
"Tiểu Hoa tỷ, tỷ nói rất đúng. Sau này ta sẽ viết thư gửi đến Kim Lăng, tìm Trương phu nhân hỗ trợ nghe ngóng Cố Thất Lang tại Kim Lăng vậy. Đương nhiên, ta cũng sẽ không bỏ qua huyện thành bên này."
Lưu thị nghe nói như thế thì cười cười: "Đa tạ Phán Nhi. Nếu như Cố Thất Lang trước sau như một thì sẽ quyết định. Nếu không phải thì đành thôi."
"Còn nữa, vào tết nguyên tiêu, muội cứ dẫn đứa nhỏ đi. Nếu tham gia hội đèn lông cùng nhau thì cũng có thể hiểu rõ hơn. Người lớn ở bên cạnh, để mấy đứa nhỏ nói chuyện cũng không sao."
"Được." Liễu Phán Nhi đáp lời: "Vậy được, trong lòng ta đã hiểu rõ. Cho dù chúng ta không đồng ý thì Cố lão phu nhân cũng hiểu rõ trong lòng. Nhà gái làm mai thì cũng phải dè dặt, không thể trả lời qua loa."
Lưu thị nắm c.h.ặ.t t.a.y Liễu Phán Nhi: "Phán Nhi, may mắn mà có muội, nếu không ba mẹ con tỷ có c.h.ế.t thì cũng không biết mình sẽ c.h.ế.t như thế nào." Liễu Phán Nhi ngắt lời của Lưu thị: "Gần sang năm mới, đừng nói mấy chuyện mang điềm xấu này. Chúng ta đại nạn không chết, tất có hậu phúc. Không phải phúc lộc đang đến sao?"
"Ngày tháng sau này sẽ tốt hơn. A Lệ thì cứ tính như vậy trước, ta sẽ cho người đi điều tra. Còn A Phương, Tiểu Hoa tỷ, có tiến triển gì chưa?"
Lưu thị cười cười: "Đường nương tử thực sự là người sảng khoái, trong nhà lại mua ba căn nhà ở sát nhau trên trấn. Còn thuê người làm cửa ở giữa, ra vào không cần đến cửa chính, rất thuận tiện, còn có thể sống riêng."
"Nếu ai đến Đường gia, có mẹ chồng như vậy thì đúng là sẽ được hưởng phúc. Hôm qua Đường nương tử đã hỏi ta, lúc nào muội và Nguyên Thanh ở nhà."
"Bọn họ chuẩn bị tới nhờ vả Nguyên Thanh và tặng quà. Hôm nay phải chiêu đãi Cố đại nhân cho nên ngày mai bọn họ sẽ đến nhà chúng ta."
"Đúng là có chuyện như vậy, Báo Tử cũng đã nói với ta." Liễu Phán Nhi gật đầu: "Ta cũng đã chuẩn bị 80 món quà đáp lễ. Cũng chỉ đợi bọn họ đến nhà. Có vẻ nhà Đường nương tử rất tốt, hơn nữa còn kiếm được không ít tiền sau khi bán ớt, nhất định là sẽ có nhiều nhà đến làm mai."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT