Chuyện là như này, mặc dù thiếu gia lòng có hành động nhưng miệng lại không, sau khi phát hiện chuyện không được như mong muốn, kịp thời giữ lại phong độ.

Cố Tam cân nhắc một lát mới chậm rãi nói: "Lão phu nhân, thiếu gia quả thật đã đi thẳng đến thôn Cát Tường từ Mỹ Vị lâu, gặp Đức Thuy phu nhân và vị hôn phu của nàng ấy. Lúc ấy thiếu gia bảo ta cách xa một chút nên ta không có nghe rõ, nhưng chắc là nói đến chuyện của triều đình. Dù sao bây giờ Tây Bắc đại thắng, khắp kinh thành đều xôn xao. Thân làm một trong những vị tướng quân chính trong đó, với lại Lý tướng quân lập công lớn nên có hơi tò mò."

Suy tư hết lần này đến lần khác, Cố Tam lựa chọn không nói chuyện tình yêu và những suy nghĩ kiều diễm của thiếu gia. Bắt đầu nói từ triều đình và cuộc chiến Tây Bắc, miêu tả thiếu gia thành một vị quan tốt lo nước lo dân.

Cố lão phu nhân nghe xong cười cười: "Thì ra là thế, Đức Thuy phu nhân và Lý tướng quân phu thê tình thâm, quả thật đôi vợ chồng đẹp. Sáng ngày mai nói cho thiếu gia biết, ta và hắn cùng đi tham gia hôn lễ của Đức Thuy phu nhân."

Cố Tam nghẹn lòng, chẳng lẽ thiếu gia nhà hắn ta còn phải buồn thêm lần nữa sao?

Như thường lệ, lão phu nhân quyết định đến thôn Cát Tường tham gia hôn lễ. Trong công vụ thiếu gia và Đức Thuy phu nhân lui tới càng nhiều hơn, lần này đúng lúc về nên càng phải đi tham gia hôn lễ. Ở trong lòng lão phu nhân, hành vi như vậy là rất bình thường.

Nếu đã như vậy, hắn ta sẽ không làm điều thừa.

Hy vọng thiếu gia có thể mau chóng quên đi phần ái mộ không nên có kia.

Chỉ là đi gặp Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh, nếu nói là anh hùng quý mến nhau, bà ấy có thể hiểu. Nhưng mà đến thôn Cát Tường cũng không ăn cơm, nói mấy câu đã trở lại, vậy thì kỳ quái.

Cố lão phu nhân cười đến mức thoải mái, cả người khí sắc rất tốt: "Điêm Hạnh, đưa Tiểu Tam tử về đi. Chuyến đi này hắn cũng rất vất vả, trở vê sớm một chút. Các ngươi cùng nhau ăn cơm, trò chuyện đi.

Đợi bọn họ rời đi, Cố lão phu nhân nhíu mày.

Ở đây bà ấy không thiếu người hầu hạ nên bảo Điềm Hạnh và Cố Tam ăn cơm, nói chuyện với nhau.

Điềm Hạnh và Cố Tam sống công khai ở chỗ bà ấy, nhưng bởi vì Cố Tam vẫn luôn đi theo tôn nhi hối hả ngược xuôi nên thời gian ở chung với nhau của Điềm Hạnh và Cố Tam cũng không nhiều.

Tôn nhi là do bà ấy nuôi lớn, mặc dù không thể nói là đoán trúng toàn bộ tâm tư của cháu trai nhưng mà có thể hiểu đại khái.

"Vâng, lão phu nhân." Cố Tam trả lời, sau đó hắn ta lại nói đến chuyện thiếu gia ở kinh thành với lão phu nhân, chọn lời thú vị chọc cho lão phu nhân rất vui.

Rất nhanh bà ấy đã nghĩ đến một khả năng, cháu trai của bà ấy bị Đức Thuy phu nhân Liễu Phán Nhi hấp dẫn, thích Liễu Phán Nhi.

Xung quanh mà có người thích những hạt giống nước ngoài này, đó là Liễu Phán Nhi.

Cố lão phu nhân càng nghĩ càng hoảng sợ, bà ấy rất thông minh. Những năm đầu khi trượng phu làm quan ở bên ngoài, bà ấy cũng bày mưu tính kế.

Nghĩ đến lời báo cáo của người hầu bên dưới, những món đồ mà tôn nhi mua về, phần lớn đều là nữ tử dùng, với lại còn có một số hạt giống nước ngoài.

Mang tâm lý mâu thuẫn như vậy, Lý chưởng quỹ đi vào Cố gia.

Trong lòng Lý chưởng quỹ rối loạn, với sự hiểu biết của hắn ta về lão phu nhân, tất nhiên có điêu hoài nghi. Hắn ta không nói, sau này lão phu nhân biết được chắc chắn sẽ trách tội hắn ta.

Hắn ta nói, thiếu gia có cảm thấy hắn ta lắm miệng hay không?

Vì nghiệm chứng cho suy nghĩ của mình, bà ấy cũng gọi Lý chưởng quỹ đến.

Cố lão phu nhân nhìn về phía Lý chưởng quỹ, bảo phu nhân và nha hoàn hầu hạ bên cạnh đi xuống mới nhỏ giọng hỏi: "Ta nghe nói ngươi từng biết hai phong thư cho thiếu gia? Đều viết cái gì vậy?"

Lý chưởng quỹ nghĩ tới nghĩ lui quyết định trả lời đúng sự thật: "Bẩm lão phu nhân, thiếu gia để ý đến trí tuệ của Đức Thuy phu nhân. Một khi bên phía Đức Thuy phu nhân có chuyện gì đều phải viết thư cho thiếu gia. Ví dụ như rau cải trắng trong đất của Đức Thuy phu nhân có thể lớn tới mười cân*; cây củ cải màu trắng, hơn hai cân."

*1 cân = 1/2kq.

"Còn có cha mẹ chồng cũ ác độc của Đức Thuy phu nhân, cũng không có được tiếp nhận ở thôn Cát Tường, bị đuổi trở về. Đúng rồi, còn có tin tức hoà ly của Đức Thuy phu nhân. Phong thư cuối cùng, viết Đức Thuy phu nhân tái hôn với Lý tướng quân, hôn lễ được ấn định vào mười tám tháng chạp. Còn chưa đến kinh thành, thiếu gia đã quay về huyện Thôi Dương, chuyển hướng ở trên đường."

Câu trả lời của hắn ta, rất khéo léo.

Đầu tiên dùng cây trồng trong ruộng làm lý do thiếu gia chú ý đến Đức Thuy phu nhân. Tiếp theo lại nói thiếu gia chỉ biết Đức Thuy phu nhân hoà ly, không hề hay biết Đức Thuy phu nhân muốn tái hôn với Lý Nguyên Thanh.

Đây là bảo vệ tâm tư của thiếu gia, không bị Cố lão phu nhân nhìn ra được suy nghĩ thật sự bên trong.

Cho dù lão phu nhân đoán được, hoặc là sau đó biết được tâm tư của thiếu gia cũng không trách lên người hắn ta. Đồng thời thiếu gia cũng không thể trách hắn ta nói như vậy với lão phu nhân, dù sao mỗi câu hắn ta nói đều là thật.

Dựa vào lời nói của Lý chưởng quỹ cùng với thời gian nhận được thư, Cố lão phu nhân phán đoán trong lòng, mấy thứ mà tôn nhi nhà bà ấy mua kia, chắc là mua cho Liễu Phán Nhi.

Liễu Phán Nhi không phải người thích hư vinh, lại càng không phải người có hành vi lỗ mãng.

Cuối cùng, tôn nhi nhìn thấy kết quả, thất vọng mà quay về, nhưng vẫn giữ thể diện và phong thái của công tử thế gia.

Nếu là nữ tử khác hoà ly, với lại còn dẫn theo bốn đứa nhỏ, cho dù diện mạo như tiên nữ, cho dù cháu trai thích, lấy cái c.h.ế.t ra ép bà ấy cũng sẽ không đồng ý.

Mấy ngày bà ấy và Liễu Phán Nhi ở chung với nhau, bà ấy biết Liễu Phán Nhi chẳng hê là nữ tử thích hư vinh. Đừng nói là tôn nhi thích Liễu Phán Nhi, một bà cụ như bà ấy cũng rất thích. Cố lão phu nhân đau lòng cho cháu trai, chẳng hề oán trách Liễu Phán Nhi.

Nhưng mà, nếu như là Liễu Phán Nhi thì lại là vấn đề khác.

Sau khi trở về, sau khi biết được Liễu Phán Nhi tái hôn với Lý Nguyên Thanh, không thể tin được mà đi qua thăm dò đến tột cùng.

Tiếc là, Liễu Phán Nhi chung tình với Lý Nguyên Thanh, đã định trước là không có duyên với Cố gia.

Nữ nhân tốt, cho dù hoà ly thì đã có sao?

Lấy về nhà, vẫn có thể vượng gia tam đại.

Nữ tử này lúc có địa vị có thể không kiêu ngạo không siểm nịnh, cho dù đối mặt với quan viên cũng vẫn như vậy. Sau khi trở thành cáo mệnh phu nhân ngũ phẩm vẫn còn có thể bình dị gần gũi, quan hệ hoà hợp với thôn dân ban đầu, thật sự không dễ dàng.

Nhưng mà rất nhanh, Cố lão phu nhân lại cảm thấy nên để cháu trai đi qua.

Nhưng đây là lần đầu tiên tôn nhi động lòng, mặc dù thể hiện bình tĩnh trước mặt bà ấy, nhưng trên thực tế tôn nhi chắc chắn đã có tình cảm sâu đậm.

Ngày mai là hôn lễ của Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh, sẽ không bảo tôn nhi đi, miễn cho cháu trai khó xử.

Gia phong của Cố gia trong sạch chính trực, tuyệt đối không cho phép làm ra chuyện bỉ ổi cướp thê tử của người khác.

Chỉ có khiến cháu trai nhìn thấy Đức Thuy phu nhân và trượng phu tình đầu ý hợp mới có thể hoàn toàn hết hy vọng, mới có thể từ bỏ hoàn toàn, mới có thể thích cô nương khác một lân nữa.

Nếu như trong lòng vẫn luôn có Đức Thuy phu nhân, sau này tôn nhi chắc chắn không hạnh phúc.

Mặc dù tàn khốc như vậy, nhưng Cố lão phu nhân quyết định vẫn theo sắp xếp trước đó, dẫn tôn nhi cùng tham gia hôn lễ của Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play