Có thể nói, nếu không có Cố Thiệu thì Liễu Phán Nhi nhất định sẽ làm ra càng nhiều thứ hơn, tặng cho công lao của Cố Thiệu, cảm ơn Cố Thiệu. Nếu hắn ta gặp phiền phức, chỉ cần không vi phạm đạo đức luân lý làm người, không phạm tội trái pháp luật thì nàng sẽ giúp đỡ Cố Thiệu hết sức lực.

Đây là nguyên tắc làm người của Liễu Phán Nhi!

Bởi vì ngày mai sẽ tổ chức hôn sự nên trên đất trống trước cửa đã dựng lều lên.

Bên trong bên ngoài nhà, ra ra vào vào, mọi người bận rộn.

Đầu bếp trong thôn dẫn hai tiểu đồ đệ đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Thôn trưởng Lý và Chu Thúy Hoa chia nhau phụ trách người nhà bên nam và người nhà bên nữ, giúp đỡ tiếp đãi.

Thôn trưởng Lý dặn dò mọi người: "Lúc mọi người làm việc nhất định phải sạch sẽ, quét dọn sạch sẽ bên trong bên ngoài. Hôm nay là ngày đại hỷ, không chỉ có người trong thôn chúng ta mà còn có người có thân phận ở huyện thành và trấn Bạch Sa. Nếu như làm lộn xôn thì chẳng phải sẽ bị người ta chê cười sao? Chúng ta mất mặt cũng không sao cả, dù sao chúng ta là dân thường, thể diện không đáng tiên. Nhưng thể diện của Đức Thụy phu nhân, chúng ta không được làm mất. Nguyên Thanh là tướng quân, càng không thể mất mặt được."

Mọi người nghe thấy câu nói này đều nhao nhao trả lời.

"Thôn trưởng yên tâm, ly uống nước nào ta cũng rửa tận hai lần rồi, sạch sẽ lắm."

Thân phận và phẩm giá của hắn ta không cho phép hắn ta làm ra chuyện cướp thê tử của người khác được.

"Bên phía nhà bếp, mặt bàn bếp cũng thường xuyên dọn dẹp, rất sạchi"...

Đồng thời những người dân trong thôn cũng nhân cơ hội này thể hiện lòng tốt với Liễu Phán Nhi để sau này được chiếu cố hơn.

Nhận được ân huệ của Liễu Phán Nhi, bây giờ vừa hay bọn họ báo đáp được rồi.

Đây là đại hỷ của thôn Cát Tường, gần như mọi nhà đều qua giúp đỡ.

Còn Cố Thiệu thì quay đầu ngựa rời đi, lòng như d.a.o cắt nhưng lại rất dứt khoát kiên quyết.

"Sàn trước cửa, cách nửa canh giờ ta sẽ quét một lần, cũng rất sạch sẽ."

Tôn nhi ở quan trường lúc nào cũng thận trọng, một số chuyện quan trọng thường xuyên phải tự mình làm lấy.

Cả đường sương gió mệt nhọc, Cố Thiệu đi vào chính viện thỉnh an tổ mẫu.

Cố lão phu nhân nhìn thấy cháu trai trở về thì có hơi ngạc nhiên: "Thiệu nhi, mấy năm trước lúc cháu trở về, phân lớn là gân giao thừa, sao năm nay lại về sớm vậy?"

Về đến huyện thành, Cố Thiệu trở vê Cố gia.

Cố lão phu nhân nghe nói như vậy thì an tâm, mặt mày hiền hậu: "Hoàng ân oai nghiêm, Thiệu nhi càng nên hết sức tận tâm với bệ hạ, ngàn vạn lần không thể sơ suất."

Chuyện này nguy hiểm sao?

Cố Thiệu thấy tổ mẫu lo lắng thì khom lưng hành lễ trả lời: "Trở vê gặp tổ mẫu, năm nay tôn nhi hối hả ngược xuôi nên có hơi bận rộn. Thời gian ở nhà cũng không nhiều, bệ hạ thương xót để cháu về sớm ở cùng với tổ mẫu."

Chẳng lẽ bệ hạ lại sắp xếp chuyện quan trọng cho cháu trai?

Cố Thiệu cười yếu ớt: "Vâng, tổ mẫu."

Cố lão phu nhân đau lòng cho đôi mắt thâm quầng của tôn tử, sắc mặt cũng kém hơn mấy phần so với trước kia: "Chạy cả một đoạn đường, mệt rồi phải không? Rửa mặt sớm một chút, ta bảo người đưa đồ ăn cho cháu. Ăn xong rồi thì buổi tối không cân đến thỉnh an, nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai lại đến. Hiếu thuận cũng không cần nóng lòng làm ngay. Chăm sóc thân thể cẩn thận mới là quan trọng nhất. Đối với xương già ta đây mà nói, cháu khỏe mạnh mới là điều đáng vui mừng nhất."

Đợi cho Cố Thiệu rời đi, Cố lão phu nhân gọi Điềm Hạnh vào: "Đi gọi Cố Tam đến, ta có lời muốn hỏi."

Cố lão phu nhân gật đầu, phất phất tay: "Mau mau về đi, đừng nán lại đây."

Cố Thiệu gật đầu cười nói: "Đa tạ tổ mẫu, tôn nhi đã biết. Vậy tôn nhi cáo từ trước, sáng mai lại đến thỉnh an tổ mẫu."

Cháu trai Cố Thiệu, là do một tay bà ấy nuôi lớn.

Cho dù cháu trai đã thể hiện vô cùng bình tĩnh, nhưng bà ấy có thể nhìn ra sự đau buồn trong mắt cháu trai.

Đây là ở bên ngoài gặp phải cản trở, bà ấy không giúp được nhưng bà ấy muốn biết.

Điềm Hạnh cung kính trả lời: "Vâng, lão phu nhân."

Trước khi đi, Điềm Hạnh đến nhĩ phòng, chỗ nàng ấy ở lấy hai đôi giày đã làm xong, bước chân nhẹ nhàng đến viện trước tìm Cố Tam.

Hôm nay Cố Tam khó chịu trong lòng, lại đau lòng cho thiếu gia.

Nhưng mà thiếu gia vừa mới đến viện liền đuổi hắn ta ra ngoài, bảo hắn ta về nghỉ ngơi.

Nhìn thấy Cố Tam ủ rủ, Điềm Hạnh có hơi đau lòng: "Tiểu Tam ca, lão phu nhân gọi ngươi qua hỏi chuyện. Đúng rồi, đây là giày ta làm cho ngươi."

Trong lòng Cố Tam nặng nề, nghe thấy giọng nói trong trẻo của Điềm Hạnh thì ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt Điềm Hạnh đỏ bừng, ôm hai đôi giày cười với hắn ta.

"Được, ta đợi ngươi." Điềm Hạnh gật đầu, đôi mắt không lớn nhưng có hồn, cười tủm tỉm nhìn bóng lưng Cố Tam.

Đây là cảm giác thích một người phải không?

Vì để Đức Thuy phu nhân vẫn luôn có thể tươi cười vui vẻ, cho nên thiếu gia lựa chọn từ bỏ, rời đi.

Thiếu gia thích Đức Thuy phu nhân, chắc chắn cũng rất thích nhìn thấy nụ cười của Đức Thuy phu nhân.

Tốt đẹp như thết

"Cảm ơn ngươi, Điềm Hạnh." Trong lòng Cố Tam thoải mái: "Ta mang giày về trước, rửa mặt, thay y phục xong sẽ qua."

Khói mù trong lòng Cố Tam đã tan biến, chỉ có nụ cười của Điêm Hạnh.

Điềm Hạnh cười trả lời: "Trong nhà đều ổn cả, sau khi ngươi và thiếu gia cùng đi kinh thành, ngoài những thân thích thường lui tới trong phủ ra thì có thêm Đức Thuy phu nhân cũng thường xuyên đến nhà thăm hỏi. Nàng ấy đưa quà tới, cũng rất được lão phu nhân thích. Nhất là mạt chược, bây giờ ngày nào lão phu nhân không đánh mấy ván thì sẽ cảm thấy không dễ chịu." Cố Tam trở về, rửa mặt, thay y phục và giày của Điềm Hạnh làm, sửa sang tóc lại một lần nữa rồi mới ra ngoài.

Đi bên cạnh Điềm Hạnh, Cố Tam nhẹ giọng hỏi: "Trong nhà vẫn ổn chứ?"

Người mình thích đi theo thiếu gia hối hả ngược xuôi, nàng ấy rất lo lắng. Nhưng cũng biết Cố Tam cố gắng như vậy cũng là vì để sau này bọn họ có cuộc sống vẻ vang, có tương lai tốt đẹp.

Điềm Hạnh vội vàng nhận ấy, gương mặt e thẹn: "Tiêu tiên lung tung, sau này đừng mua nữa.”

Đợi lão phu nhân hỏi, hắn ta có cần nói hay không?

Cố Tam lấy lại tinh thần, lấy một cây trâm bạc trong lòng ra đưa cho Điềm Hạnh: "Nhận đi, ta mua ở kinh thành đấy."

Vừa nghe thấy "Đức Thuy phu nhân”, trong lòng Cố Tam cảm thấy rất khó chịu.

Cố Tam cười thật thà chất phác: "Được, lần sau không mua nữa."

Cố lão phu nhân gật đầu, vô cùng hài lòng: "Ha ha, là ngươi có lòng. Ngươi và Điềm Hạnh cũng không nhỏ tuổi nữa, năm nay ngươi về sớm, ta tìm người tính toán ngày cho ngươi, làm một bàn cho các ngươi, cho các ngươi thành thân. Năm sau, ngươi và Điêm Hạnh cùng theo Thiệu nhi đi kinh thành, chăm sóc Thiệu nhi giúp ta."

Cố lão phu nhân ngẩng đầu, đưa tay ra đỡ: "Tiểu Tam tử, đứng lên đi. Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không cần hành đại lễ."

Cố Tam dập đầu với lão phu nhân: "Thỉnh an lão phu nhân."

Đến trước cửa chính viện, Cố Tam theo Điềm Hạnh đi thẳng vào.

Lúc này Cố Tam mới đứng lên, cung kính trả lời: "Lão phu nhân thương tiểu nhân, nhưng tiểu nhân không thể không biết phải trái được."

Điềm Hạnh trừng mắt liếc nhìn Cố Tam một cái, đồ ngốc, nàng ấy chỉ nói thôi mà. Lần sau không mua thì nàng ấy sẽ tức giận đấy.

Hai người Cố Tam và Điềm Hạnh lại quỳ xuống: "Đa tạ lão phu nhân."

"Được rồi, đứng lên hết đi." Cố lão phu nhân cười nói, nhìn về phía Cố Tam: "Tiểu Tam tử, ngươi nói một chút tình hình Thiệu nhi ở kinh thành đi. Đúng rồi, ta vừa mới nghe nói hôm nay Thiệu nhi đến Mỹ Vị lâu trước, sau đó cơm cũng không ăn mà đến thôn Cát Tường, có chuyện gấp sao?"

Đối mặt với câu hỏi của lão phu nhân, da đầu Cố Tam run lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play