Cố Thiệu trở lại viện của mình, rửa mặt xong, đồ ăn nóng đã được bưng lên bàn.

"Không có rượu sao?" Cố Thiệu hỏi nha hoàn đang bày cơm.

Nha hoàn sửng sốt, vội vàng trả lời: "Thiếu gia, ngài muốn uống rượu thì nô tì đi lấy cho ngài."

Cố Thiệu gật đầu: "Lấy một bình Hạnh Hoa Xuân."

"Vâng, thiếu gia." Nha hoàn trả lời rôi nhanh chóng rời đi.

Cố Thiệu có hơi đói bụng, lại nghĩ để bụng rỗng uống rượu không tốt nên ăn một ít đồ ăn trước.

Chỉ chốc lát sau, nha hoàn mang đến một bình rượu, muốn rót rượu cho Cố Thiệu.

"Tự ta rót, ra ngoài hết đi." Cố Thiệu bảo nha hoàn để ly rượu và bình rượu xuống, hắn ta cũng muốn yên tĩnh uống rượu.

Cố lão phu nhân càng thêm khẳng định suy đoán trước đó của bà ấy, cháu trai ngốc của tai

Nha hoàn và phu nhân đi xuống, Cố Thiệu tự rót tự uống, yên lặng, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình.

Tình trạng như này, Cố Thiệu quay về phòng ngủ, chìm vào giấc ngủ.

Đây là quy củ hắn ta lập ra cho bản thân, cho dù ở bất cứ trường hợp nào cũng không thể uống say, không thể để đầu óc bản thân dừng suy nghĩ.

Cho dù uống rượu trong nhà mình, Cố Thiệu cũng vẫn duy trì sự tỉnh táo, lúc cảm thấy sắp say thì dừng lại.

Nha hoàn báo cáo chuyện Cố Thiệu uống rượu cho Cố lão phu nhân.

Uống rượu xong, ngủ một giấc, ngày mai hết thảy đều tốt.

Mặc dù bình thường thiếu gia cũng luyện võ, nhưng chưa bao giờ nghiêm túc như hôm nay, gắng sức.

Sáng sớm hôm sau, Cố Tam đi qua thỉnh an thiếu gia.

Thiếu gia đang mặc đồ luyện công, đang luyện võ ở trong sân.

Mặc dù bà ấy đau lòng, nhưng chuyện gì cũng có hai mặt, có lẽ trải qua chuyện lần này, tôn nhi sẽ thật sự trưởng thành hơn. "Vâng, thiếu gia." Cố Tam cúi đầu, đau lòng cho thiếu gia.

Cố Tam đợi thiếu gia dừng lại mới tiến lên: "Thiếu gia, lão phu nhân bảo thuộc hạ qua đây truyền lời, nói hôm nay là ngày cưới của Đức Thuy phu nhân, hôm nay bà ấy muốn đi tham gia tiệc hỷ. Mối quan hệ của ngài và Đức Thuy phu nhân rất tốt, với lại đúng lúc trở vê nên lão phu nhân bảo ngài cùng đi."

Cái tay đang lau mũi tên của Cố Thiệu hơi hơi dừng một chút, trong lòng đau đớn nhưng vẫn gật gật đầu: "Được, ta rửa mặt xong, thay quần áo rồi đến chỗ tổ mẫu ăn sáng.

Nhất định là khí thế trên người Lý tướng quân khiến cho thiếu gia hâm mộ. Nhưng mà loại uy phong khiếp người trên người Lý tướng quân cũng không phải một ngày luyện thành.

Gương mặt Cố Thiệu ngập trong nước ấm trong chậu rửa mặt, hơi nước ở khoé mắt trực tiếp tan vào trong nước.

Đến phòng thay quần áo, nha hoàn chải tóc cho hắn ta xong, sau đó mới dẫn Cố Tam cùng đi đến chính viện.

Cố Tam sửng sốt, vừa mới bị doạ sợ: "À à, là thuộc hạ lỗ mãng."

Đợi đến lúc sắp thở không nổi, đúng lúc nghe thấy giọng nói của Cố Tam, Cố Thiệu thuận theo thế ngẩng đầu khỏi nước: "Ngạc nhiên hả, bình thường ta cũng thích như này, có thể càng tỉnh táo hơn."

Nói xong, Cố Tam tiến lên vội vàng kéo Cố Thiệu ra sau.

Cố Thiệu cười cười, không nói gì.

Cố Tam thấy thế tưởng thiếu gia nghĩ luẩn quẩn thì vội vàng tiến lên: "Thiếu gia, ngài mau mau đứng lên đi."

"Chuẩn bị hai tấm gấm hoa mua ở kinh thành; một bộ trang sức ngọc trai. Đúng rồi, còn có những hạt giống kia nữa, cũng đừng quên tặng cho Đức Thuy phu nhân." Cố Thiệu vừa đi vừa dặn dò.

Mặc dù không thể lấy thân phận người theo đuổi tặng mấy thứ này, nhưng vẫn dùng thân phận bằng hữu để tặng.

Sau khi hắn ta quay về kinh thành có thể thăng quan hai bậc, tuổi còn trẻ đã là phó sứ Thông Chính ty, chức quan tứ phẩm, có trợ giúp cực to lớn cho Liễu Phán Nhi.

Cho dù vì hợp tác sau này, tặng những món quà đó cũng là thích hợp.

Cố Tam nghĩ đến hôm qua lão phu nhân gọi hắn ta qua hỏi chuyện, lo lắng lão phu nhân hoài nghị, vì thể dè dặt hỏi: "Thiếu gia, lão phu nhân chắc chắn cũng chuẩn bị quà mừng rồi. Không bằng thuộc hạ hỏi lão phu nhân một chút, được không? Nếu không thì trùng lặp, hoặc là không thích hợp thì mất thể diện Cố gia."

Cố Thiệu gật đầu, những món quà này quả thực chỉ có thể lấy danh nghĩa của Cố lão phu nhân tặng: "Được, ngươi hỏi một chút đi."

Cố Tam thở phào nhẹ nhõm, như vậy, cho dù có mang theo những thứ mua từ kinh thành hay không đều có lão phu nhân ra mặt. Không có người hoài nghi thiếu gia có ý đồ với Đức Thuy phu nhân, ít nhất có thể đánh lừa người ngoài.

Đấn chính viện.

Cố Thiệu phong thái tuấn tú, tươi cười trong sáng: "Thỉnh an tổ mẫu."

Cố lão phu nhân nhìn thấy vẻ mặt cháu trai sáng láng, tinh thần quắc thước thì có hơi yên tâm: "Được, rốt cuộc vẫn là tuổi trẻ, uống chút rượu, ngủ một giấc ngon đã có tinh thần rồi."

"Đã để tổ mẫu lo lắng." Cố Thiệu cười khẽ, tiến lên đỡ lão phu nhân, cùng tiến về phía trước đi đến nhà ăn.

Lúc dùng bữa, Cố Tam nói trước: "Lão phu nhân, thiếu gia mua không ít đồ tốt ở kinh thành, nhất là những hạt giống kia đặc biệt tặng cho Đức Thuy phu nhân, hy vọng Đức Thuy phu nhân có thể trồng ra được nhiều thứ tốt hơn. Còn thuận tiện mua trang sức và gấm hoa, đồ tốt ở kinh thành, Đức Thuy phu nhân không có, có phải nên tặng một chút cho Đức Thuy phu nhân đúng không?”

Cố lão phu nhân nghe nói như vậy thì nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu: "Đức Thuy phu nhân có đôi tay khéo léo, hạt giống đến tay nàng ấy sẽ có trọng dụng, mang hết đi. Ngoài ra, ta đã chuẩn bị một bộ trang sức cho Đức Thuy phu nhân, có hơi ít nên cho thêm hai tấm gấm hoa nữa. Về phần trang sức quý giá ở kinh thành kia, hay là thôi đi, để lại dùng cho Thiệu nhi cưới vợ."

Trên đường Cố Thiệu nói một số chuyện kinh thành cho tổ mẫu nghe. Cố lão phu nhân cũng kể cho cháu trai nghe những câu chuyện ngắn về gia tộc Trưởng Lý gia Đông gia người ta ở huyện Thôi Dương.

Cố Tam nhìn về phía Cố Thiệu, làm theo lời lão phu nhân nói sao?

Cố lão phu nhân nhìn thấy cháu trai làm việc có trình tự quy tắc thì cũng có thể yên tâm.

Nếu đã không có duyên phận, hắn ta cũng chỉ có thể hết hy vọng thôi.

Cố Thiệu gật đầu cười khẽ: "Tổ mẫu nói phải, Cố Tam, ngươi cứ sắp xếp như thế đi." Hai bà cháu ăn sáng rồi bắt đầu lên xe ngựa, ra khỏi thành đi về phía trấn Cát Tường, thôn Cát Tường.

Cố Thiệu rũ mắt, haizz, ngay cả tư cách tặng trang sức cho Liễu Phán Nhi hắn ta cũng không có.

Hắn ta cho rằng bản thân mình có thể từ bỏ hoàn toàn, nhưng bây giờ xem ra, hắn ta vẫn còn chưa buông được.

Có thể thấy được Cố lão phu nhân cũng hy vọng cháu trai đã qua tuổi hai mươi có thể sớm ngày thành thân.

Càng gần đến thôn Cát Tường, Cố Thiệu lại càng cần phải khống chế lòng mình.

Lời trong lời ngoài, phần lớn Cố lão phu nhân đều nói về chuyện hôn nhân của nữ nhân.

Liễu Phán Nhi mặc váy cưới ngồi ở trong phòng nhà Chu Thuý Hoa, đợi Lý Nguyên Thanh qua kết hôn.

Giăng đèn kết hoa, không khí vui mừng.

Nhóm người lớn bận rộn, bọn trẻ cười hi hi ha ha.

Trấn Cát Tường thôn Cát Tường, nhà nhà đều vô cùng náo nhiệt, đều đi qua giúp đỡ.

Lý Nguyên Thanh mất sức của chín trâu hai hổ mới đến cửa.

Cha mẹ ruột của Liễu Phán Nhi đều đã mất, cha mẹ của Lý Nguyên Thanh cho dù còn sống còn không bằng không sống, vì thế ngồi ở chỗ cao đường là Lý thái nãi nãi.

Lý Nguyên Thanh ngồi xổm xuống trước mặt Liễu Phán Nhi.

Lý Nguyên Thanh đi đến trước mặt Liễu Phán Nhi đang che cái khăn voan đỏ: "Phán Nhi, ta đến đón nàng đây!"

Cuối cùng Lưu Khuê xách một giỏ tiền đồng, thấy ai thì giữ lại, lúc này mới dụ dỗ mở cửa.

Liễu Phán Nhi nằm trên tấm lưng rộng lại tráng kiện của Lý Nguyên Thanh, được hắn cống ra ngoài.

May mà phần lớn người của thôn Lý gia không biết chữ, nếu không thì chắc còn phải ngăn cản Lý Nguyên Thanh, để cho hắn làm bài thơ giục hoá trang.

Bà ấy là mẹ của thôn trưởng Lý, là người có vai vế cao nhất trong thôn.

Bình thường làm việc công bằng nên rất được tiểu bối yêu quý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play