Thôn trưởng Lý cười cười: "Hiện tại trong nhà lộn xôn, chờ trong nhà sửa sang phòng ốc, lại mời các vị ca ca tới nhà ta ăn cơm."

"Được, quyết định như vậy đi, đến lúc đó chúng ta mang theo quà tặng tới cửa." Vài người đối với thôn Lý gia có bệ đỡ không dám chậm trễ, càng không dám đắc tội.

Đặc biệt là hiện tại nghe nói khoai lang của thôn Lý gia bên này thật sự quý, sản lượng lại cao, bọn họ còn hy vọng sang năm có thể lấy được một ít giống khoai lang từ thôn Lý gia.

Tiến vào trong thôn, Nhị Lăng Tử nhíu máy: "Trưởng thôn, ông xem Tam quả phụ vừa nói vừa cười với những lão già đó, có gây phiên toái cho thôn chúng ta hay không?"

Thôn trưởng Lý thở dài: "Người ta ở dưới cây đại thụ cửa thôn, người đến người đi tám chuyện, quang minh chính đại. Ngay cả quan phủ quản trời quản đất, cũng không dám nói chuyện đánh rắm giữa chừng."

Chu Thúy Hoa nhíu mày, hơi lo lắng: "Ta sợ trong thôn chúng ta có bạc, nên móng còn nông, có người sẽ tới trộm tiền hoặc hoa màu của chúng ta."

Nhị Lăng Tử cũng gật đầu, phụ họa Chu Thúy Hoa nói: "Tẩu tử nói đúng, trưởng thôn, chúng ta phải cẩn thận một chút. Chỗ giấu tiền trong nhà, nhất định phải bảo mật."

Thôn trưởng Lý nghĩ, cảm thấy có lý: "Được, buổi tối ta triệu tập thôn dân, để mọi người đề cao cảnh giác."

Có giấy bút, Liễu Phán Nhi ghi chép sổ sách rất nhanh, rồi cắt giấy ra rồi đóng lại thành cuốn sổ, đó chính là sổ chỉ tiêu.

Trong sân có bể nước nóng lớn, Liễu Phán Nhi tắm rửa gội đầu trong lều trúc tự chế, cả người mát mẻ sảng khoái. Còn Lý Đại Bảo, cầm quần áo, trực tiếp chạy đến nhảy vào dòng suối nhỏ. Nam hài tử trong thôn thích nhất cách tắm như này, vừa thuận tiện lại nhanh chóng.

Lý Đại Bảo thấy nương viết chữ, cậu nhóc nhanh chóng chạy tới, ngồi ở cạnh bàn nhỏ, kiên nhẫn nhìn, ánh mắt lộ vẻ hâm mộ.

Con gái lớn Lý Dung cầm khăn nhẹ nhàng lau tóc cho nương, Liễu Phán Nhi tìm hai tấm ván gỗ mà lúc trước cô đã ghi chép, lấy giấy và bút mực mới mua hôm nay, bắt đầu chép lại sổ sách.

Liễu Phán Nhi xõa tung tóc, mặc dù đã lau qua tóc, nhưng ngọn tóc vẫn còn giọt nước. Cậu đến khi nào mới biết viết chữ đây? Đến khi nào có thể viết chữ đẹp như vậy đây?

Liễu Phán Nhi không rảnh rỗi ở ngoài nghe Tam quả phụ và những người kia nhiều lời, vội vã vê nhà với Lý Đại Bảo.

Nàng còn phải mua ba quyển sách vỡ lòng (Thiên Tự Văn), Bách Gia Tính),

(Tam Tự Kinh) cho hài tử, lại càng đắt. Một quyển hai lượng bạc, thành sáu lượng bạc.

Để mua một bộ dụng cụ viết chữ bình thường nhất, cũng cần hai lượng bạc, như vậy có thể mua được hai trăm cân gạo, hoặc là hai trăm cân bột mì.

Chả trách hiện nay nho sĩ không nhiều lắm, giấy và bút đều đắt như vậy, thêm cả tiền học phí, một năm phải gần mười lượng bạc.

Một lạng bạc một xấp giấy, đây còn là loại giấy rẻ nhất ở các quây sách. Bút lông rẻ hơn một chút, cũng phải hai trăm văn tiên, một viên mực bình thường giá ba trăm văn tiền. Còn vê phần nghiên mực, cũng mua loại bình thường nhất giá hai trăm văn tiền.

Lãng phí nhiều thời gian đi đường.

Trước hết, nàng ở nhà dạy hài tử, đợi nhà xây xong, thu hoạch xong lúa ngoài đồng, mới cho hài tử đi học.

Chỗ học cũng không thuận tiện lắm, nàng đã hỏi thăm, thôn Kiều cách bọn họ gần nhất, cũng mất mười lăm dặm. Phải mất bốn năm canh giờ để tiểu hải tử vừa đi học vừa về nhà.

Liễu Phán Nhi tin tưởng tầm quan trọng của tri thức, đọc sách rất cần thiết, đã đắt thì càng phải đọc sách.

Như vậy không được hiệu quả, chờ mọi việc trong thôn sắp xếp ổn thỏa, nàng lại kiếm ít tiên, xây một học đường, thuê người tới dạy mấy đứa trẻ trong thôn. Việc này không phải là chuyện của riêng nhà nàng, là việc của cả thôn, đến lúc đó tìm thôn trưởng Lý hỗ trợ.

Đấn lúc đó, nàng có thể dạy bọn nhỏ toán học.

Liễu Phán Nhi dạy bọn nhỏ học, Lưu thị đi nấu cơm.

Lưu thị đem thịt ba chỉ lọc ra, tóp mỡ còn dư lại đem trộn với rau hẹ, làm sủi cảo ăn.

Rau hẹ tươi rửa sạch sẽ, sau khi ráo nước, cắt thành đoạn ngắn, đổ tóp mỡ thơm nức vào, thêm gia vị dầu muối, đảo đều.

Lưu thị cán vỏ sủi cảo rất lợi hại, tay phải đẩy chày cán bột, tay trái đẩy theo vỏ sủi cảo, cán vỏ sủi cảo phần giữa dày, phần cạnh mỏng, tròn xoe mịn màng, không chỉ gói sủi cảo đẹp, mà còn ăn ngon.

Liễu Phán Nhi cán vỏ sủi cảo, chỉ có thể cán bằng cả hai tay, vỏ sủi cảo được cán theo cách này phân giữa và phân cạnh vỏ sẽ dày như nhau, hơn nữa hình dạng vỏ sủi cảo cũng ngẫu nhiên. Có cái dài, có cái rộng, có cái vuông, thời điểm may mắn còn có thể cán ra một cái tròn trĩnh.

Nhất là khi dùng vỏ sủi cảo do đại tẩu cán tròn trĩnh, có thể nặn ra miếng sủi cảo y như một thỏi bạc, còn có thể nằm trên thớt, xếp ngay hàng thẳng lối, rất đẹp mắt.

Lý Đại Bảo đang nấu nước, chờ nước nấu sôi, Lưu thị bưng ra một đĩa lớn sủi cảo đã gói xong để nấu.

Trong nồi lớn, nước sôi cuồn cuộn, hơi nóng sùng sục.

Sủi cảo trắng như tuyết, giống như một đám ngỗng to béo nhảy vào trong nước, tùm tùm.

Lý Đại Bảo thường xuyên đi theo mẫu thân hối hả ngược xuôi, biết mẫu thân vất vả nhất, Lý Đại Bảo sẽ tận lực báo hiếu mẫu thân trong khả năng cho phép.

Nước được cho thêm vào bên trong ba lần, sủi cảo chín, nổi lên.

Liễu Phán Nhi đang dọn dẹp bột mì trên bàn, dọn sạch mảnh vụn trên mặt đất, nhìn thấy Lý Đại Bảo mang sủi cảo lại đây, cười nói: "Cảm ơn Đại Bảo, con ăn trước đi, ta quét xong rồi sẽ ăn."

Lý Đại Bảo mang đến một bát lớn, đặt lên bàn: "Nương, chén này là của người."

Bọn nhỏ bưng chén, chờ Lưu thị múc sủi cảo.

Lý Đại Bảo đi tới, đem chiếc đũa đưa cho Liễu Phán Nhi, bản thân đòi lấy cây chổi trong tay Liễu Phán Nhi: "Nương, người ăn, ta quét."

Lưu thị dùng muôi khuấy nhẹ trong nồi sủi cảo, tránh cho chúng dính vào nhau, sau đó lại đậy nắp nồi lên.

Như vậy thật là tốt! Hành động dù nhỏ đến đâu, chỉ cần làm thay mẫu thân, cũng được coi là báo hiếu rồi.

Trong lòng Liễu Phán Nhi cảm thấy ấm áp, bọn nhỏ đã thay đổi, nàng có thể cảm nhận được.

Bây giờ Lý Đại Bảo đã hiểu chuyện, cậu nhóc biết mẫu thân vốn không phải ruột thịt với mình, cho nên cậu phải dùng hành động để thể hiện sự hiếu thuận, hiếu kính với mẫu thân. Không thể cả ngày nói miệng, về sau trưởng thành lại hiếu kính mẫu thân.

Lưu thị cũng không khách khí, đưa đĩa sủi cảo cho Lý Đại Bảo: "Cẩn thận một chút, coi chừng ngã.

Lưu Thị múc ra một đĩa lớn sủi cảo: "Tam đệ muội, mọi người ăn trước đi, ta đi đưa cho Lý nãi nãi một mâm sủi cảo."

Lý Đại Bảo buông chén đũa, cười nói: "Đại bá mẫu, dì cũng vất vả cả đêm, con đi đưa sủi cảo cho Lý nãi nãi."

Cả nhà vây quanh bàn ăn sủi cảo, Lý Phương dùng cối giã nhiều tép tỏi ra thành tỏi nghiền, đổ một ít giấm và dầu mè lên trên, khi ăn sủi cảo chấm một chút, có thể thơm đến mức nuốt luôn lưỡi.

"Đã rõ, Đại bá mẫu." Lý Đại Bảo bưng sủi cảo đi ra ngoài, dùng hành động thực tiễn của cậu để chứng minh, cậu là người đàn ông sẽ đứng đầu gia đình trong tương lai.

Không có phụ thân ở nhà, Lý Đại Bảo nhanh chóng trưởng thành.

Con cái hiếu thuận, thì đau lòng nhiều; con cái không hiếu thuận, thì đau lòng ít.

Không thể vì đứa nhỏ hiểu chuyện, mà khiến cho nó phải trả giá càng nhiều.

Đây cũng là điêu mà Liễu Phán Nhi và Lưu thị đau lòng cho Lý Đại Bảo nhất, nếu Lý Đại Bảo tự nguyện gánh vác nhiều trách nhiệm như vậy, các nàng làm trưởng bối, đương nhiên sẽ yêu thương con cái nhiều hơn.

Đứa trẻ biết khóc sẽ có sữa uống, đứa trẻ không biết khóc thì phải làm việc, nếu trong nhà không quan tâm, thì sẽ hình thành tính cách cho đi mà không oán không hận. Cả đời nhọc lòng, cả đời chịu khổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play