Tiểu nhị của cửa hàng giúp đỡ khiêng gạo và mì lên xe bò, thái độ rất tốt.

Liễu Phán Nhi nhìn thấy có thịt, liền mua hai cân thịt và xương ống.

Khi qua trở về vào buổi chiều, đã không còn nóng bức nữa, thời gian trôi cũng nhanh hơn một chút.

Ngoài ra, Liễu Phán Nhi phát hiện phía sau có người theo đuôi, càng không dám trì hoãn, nhanh chóng lái xe bò đi, hy vọng có thể nhanh trở về.

Thôn trưởng Lý, Chu Thúy Hoa và Nhị Lăng Tử cũng phát hiện ra, không dám sơ suất, lo lắng bị cướp. Cũng may người theo phía sau chỉ có hai ba người, nếu những người này không biết phải trái, thì những người đã từng thoát c.h.ế.t trên đường chạy nạn như bọn họ, cũng không dễ động vào.

Trấn Bạch Sa cũng bắt đầu truyền các tin tức về thôn Lý gia mới được xây dựng xong, đã trở thành đối tượng chú ý của mọi người, trong đó còn có người cảm thấy hứng thú với khoai lang và khoai tây năng suất cao của thôn Lý gia, liền chạy đến xem.

Hiện tại, mỗi một nhà ở thôn Lý gia đều vô cùng coi trọng ruộng khoai lang trong nhà, cả ngày cả đêm đều có người canh ở ngoài ruộng, ngăn cản bất kì ai có ý định lại gần.

Đây lại là thứ nuôi sống thôn Lý gia qua ngày, không cho phép bất cứ kẻ nào phá hoại, trộm cắp.

Không chỉ như thế, người trẻ tuổi tới tìm hiểu không nhiều lắm, ngược lại là những người 34 tuổi, thậm chí người lớn tuổi đến tương đối nhiều.

Không chỉ có bông lúa lớn, hơn nữa hạt thóc cũng rất mẩy.

Tam quả phụ tắm rửa cho bản thân sạch sẽ, tóc tai cũng chải chuốt ngay ngắn, khuôn mặt xinh đẹp lúc còn trẻ, cho dù đã có tuổi, vẫn có vài phần quyến rũ.

Không có lá trà, dùng chính lá bạc hà mà con dâu bà ta hái được, ngâm trong nước. Có hương thơm thoang thoảng, còn có thể thanh nhiệt giải độc.

Tam quả phụ nhận thấy từ khi dân làng được hưởng lợi từ khoai lang, lòng dạ bất bình, nhưng bà ta không ngồi yên. Thấy thôn Lý gia mỗi ngày có không ít người đến thăm, vì thế liền bày một sạp trà ở dưới cây đại thụ của cửa thôn.

Từ sau khi bà ta bày sạp, người lui tới thôn Lý gia tìm hiểu tin tức, đều sẽ tới đây uống trà, tìm hiểu tin tức với Tam quả phụ. Mượn cơ hội này, Tam quả phụ một ngày có thể kiếm được hai ba mươi văn tiền. Người lui tới thôn Lý gia có hơi nhiều, có người để ý tới khoai lang, có người để ý tới ruộng lúa nước của thôn Lý gia, cảm thấy lúa nước ở đây lớn lên tốt hơn rất nhiều so với nơi khác.

Liễu Phán Nhi lái xe bò trở về, đi qua dưới cây đại thụ ở cửa thôn, nhìn thấy Tam quả phụ cười nói chuyện phiếm với những nam nhân trung niên lạ mặt, thỉnh thoảng còn rót trà, mời nước cho bọn họ.

Thôn Lý gia có người bận rộn ngày đêm trông coi ruộng khoai lang, có người lại bận khai hoang, tóm lại toàn bộ thôn Lý gia không có người rảnh rỗi.

Con dâu Vu Thị của Tam quả phụ, thấy bà ta lại chứng nào tật ấy, bắt đầu chọc ghẹo với nam nhân, trong lòng cảm thấy phiền chán. Cầm lấy cuốc, xuống ruộng làm việc.

Đối phó với nam nhân, Tam quả phụ có nhiều thủ đoạn nhất. Mới chỉ có hai ba ngày ngắn ngủi, hầu như ngày nào cũng có người đến đây tiêu một văn tiền uống trà, nói chuyện phiếm cùng Tam quả phụ.

Trưởng thôn Tôn gia, vội vàng đứng lên: "Thôn trưởng Lý, ta là trưởng thôn Tôn gia, cách thôn các người hai mươi dặm. Nơi này có chút hẻo lánh, không nghĩ tới các người có thể ổn định sinh sống ở nơi này."

Mới trôi qua một ngày, Tam quả phụ đúng là quái thật.

Tam quả phụ nhìn thấy Liễu Phán Nhi cùng thôn trưởng Lý đến, lập tức lớn tiếng nói với mấy nam nhân ngồi trên ghế trúc: "Tôn đại ca, Vương đại ca, thôn trưởng Lý của chúng ta đã trở về, chiếc xe bò phía trước kia chính là của tiểu tức phụ có tiền nhất trong thôn chúng ta, chính khoai lang của nhà nàng đã được khâm sai Cố đại nhân khen ngợi."

Chu Thúy Hoa vừa thấy Tam quả phụ cười như một đóa hoa loa kèn sắp héo với đám nam nhân, không ngừng trợn trắng mắt, cái này thật sự là ngựa quen đường cũ mà

Bây giờ bị chặn lại, hơn nữa lại là trưởng thôn của thôn gần đây, mặt mày thôn trưởng Lý cũng mỉm cười, khách khí nói: "Đây là khảo nghiệm của Cố đại nhân đối với chúng ta, cũng may chúng ta nỗ lực khai hoang, mở rộng ruộng đất, an cư lạc nghiệp ở nơi này. Về sau mọi người thường xuyên qua lại, nếu có chuyện gì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau."

Liễu Phán Nhi không muốn nói chuyện cùng những người này, nóng như vậy, nàng chỉ muốn về sớm một chút.

Chu Thúy Hoa lo lắng cho chồng, cho nên cùng chồng nói chuyện với mấy người tới từ thôn bên cạnh. Thăm dò, khen ngợi lẫn nhau, đều cực kỳ dối trá.

Có điều, thôn Lý gia muốn hòa nhập với nơi này, nhất định phải giao tiếp cùng những người này.

Không nói cái khác, người trong thôn đều là họ Lý, có người còn không cách năm đời, nam tử phải đón dâu, nử tử phải xuất giá, nhất định phải kết thông gia với thôn khác.

Kể từ đó, không thể không hòa nhập với nơi này, không thể không tiếp xúc với những người này.

"Thôn trưởng Lý, khoai lang này có thể cho chúng ta ít hạt giống hay không? Năng suất cao như vậy, hơn nữa hương vị còn không tệ lắm, chúng ta cũng muốn." Sau khi hàn thuyên một hồi, thôn trưởng Tôn nói ra mục đích của bọn họ.

Thôn trưởng Lý lộ vẻ mặt khó xử: "Tôn lão ca, không phải ta không muốn cho các người, ngoài những hạt giống còn lại, toàn bộ đều bị huyện lệnh Lưu đại nhân mang đi. Chúng ta cũng muốn bán cho Tôn lão ca, nhưng không còn thừa bao nhiêu. Có điêu khoai lang này, có thể thông qua phân nhánh để trông. Chờ sang năm nhà ta phân nhánh khoai lang ngoài ruộng, ta sẽ tự mình ngắt nhánh khoai lang đưa sang cho vài vị huynh trưởng. Kỳ thật cùng dùng khoai lang ươm giống cũng như nhau, chỉ có đều mười ngày mới lớn."

Trưởng thôn Tôn gia nghe được lời này, ánh mắt sáng lên: "Cái này thật sự có tác dụng sao?"

Thôn trưởng Lý vò đầu, kinh nghiệm gieo trồng ruộng bậc thang của bọn họ rất ít, kinh nghiệm trồng lúa nước của bọn họ cũng không đủ, trước kia ở phương bắc, bọn họ phần lớn gieo trông lúa mì, đối với gieo trông lúa nước, thật sự không có kinh nghiệm gì. Phương pháp ủ phân, sớm muộn gì cũng sẽ được quan phủ phổ biến, cho nên Chu Thúy Hoa cảm thấy không cần phải giấu giếm.

Chu Thúy Hoa nhớ tới câu nói của Liễu Phán Nhi, muốn trở thành dân bản xứ, thì phải dung nhập với nơi đó, kết giao với người dân bản xứ. Bàn luận việc trồng trọt như thế nào cũng là một cách vô cùng hữu hiệu.

Chu Thúy Hoa nghĩ nghĩ, trả lời: "Giống lúa là hạt giống mua ở huyện thành, ruộng bậc thang cũng giống với của các người. Nếu nói khác nhau, thì khả năng chính là phương pháp ủ phân. Các người đa phần đều trực tiếp thêm nước vào phân bón để pha loãng, sau đó lại tưới ngoài ruộng. Chúng ta không giống như thế, chúng ta để phân bón chồng chất cạnh nhau, phía trên đắp bùn mạt bình che lại, lên men nửa tháng sau đó mới đem bón cho đất."

Tam quả phụ tuy tán gẫu với những nam nhân đó, nhưng bà ta lại không kiên nhẫn với chuyện trông trọt, càng cực kỳ chán ghét chuyện ủ phân, cho nên bà ta căn bản không biết tâm quan trọng của việc ủ phân đối với cây nông nghiệp, cũng không biết tác dụng của phân bón.

Lời thôn trưởng Lý cùng bà thím trung niên bán trà cũng không khác biệt lắm, mấy trưởng thôn mới gật đầu: "Vậy đa tạ thôn trưởng Lý, đúng rồi, lúa nước thôn các người, lớn lên cũng tốt, có phương pháp hay gì sao?”

Nhị Lăng Tử phiền nhất là Tam quả phụ, những người này vây quanh Tam quả phụ nói chuyện uống nước, hắn cũng cảm thấy chướng mắt, nói: "Được chưa, không phải chỉ nói miệng, các người tự mình trở về ủ phân bón lên men nửa tháng thử xem rồi sẽ biết sao? So với người thì đất trồng thành thật hơn nhiều, ủ phân có tác dụng hay không, thử một lần là biết."

Trưởng thôn Châu ở bên cạnh một cây cầu, thâm chấp nhận: "Đúng vậy, trở về thử xem.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play