Liễu Phán Nhi hy vọng những đứa trẻ mình nuôi sẽ có lòng hiếu thuận, nhưng phải càng yêu bản thân, quan tâm bản thân nhiều hơn.

Lý Đại Bảo bưng sủi cảo qua, nhà Chu Thúy Hoa cách vách mới kho xong thịt, đổ sủi cảo ra, đưa cho Lý Đại Bảo một đĩa lớn lòng kho, còn có canh hầm.

Hai nhà có quan hệ tốt như vậy, ngày thường có đồ ăn ngon, sẽ tặng cho nhau.

Vốn dĩ sủi cảo đã ăn rất ngon, bây giờ Lý Đại Bảo lại mang về lòng kho, mọi người càng ăn vui vẻ.

Không có gì bất ngờ, lại ăn đến no căng.

Vì để tiêu thực, Liễu Phán Nhi cầm sổ chỉ tiêu, kêu Lý Đại Bảo, chuẩn bị lấy tiền thưởng của Cố đại nhân đem chia cho từng gia đình.

Lưu thị gọi Liễu Phán Nhi lại, nhỏ giọng nhắc nhở: "Đệ muội, cũng muộn rồi, muội đến nhà người khác cũng không tiện. Như vậy đi, để Đại Bảo gọi người qua đây, dù sao trưởng thôn cũng muốn triệu tập người trong thôn nói chuyện, cũng không lo lắng bị người khác đàm tiếu."

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Vậy được, Đại Bảo, con đi thông báo cho hai mươi bảy người đã làm việc cho nhà chúng ta lân trước. Còn nhớ chứ?"

Chu Thúy Hoa sững sốt, vẫy vẫy tay: "Này, Nguyên Thanh gia, Mao Đản nhà ta tuổi còn nhỏ, sức yếu, không được tính là một người."

Lý Đại Bảo đi rồi, Liễu Phán Nhi liền tản bộ trong sân để tiêu thực.

Chu Thúy Hoa cũng ở đây hỗ trợ, rốt cuộc cả nam lẫn nữ nhiều như vậy cũng cần phải có người tiếp đón.

Chỉ chốc lát sau, liền có người tới đây.

Lưu thị chuẩn bị thêm mấy cây đuốc, thắp sáng sân lên.

Liễu Phán Nhi lấy sổ chi tiêu ra, lấy ra ba mươi lượng bạc đưa cho Chu Thúy Hoa: _Thím, ngày đó nhà người tới sáu người, một người năm lượng, đây là ba mươi lượng bạc. Cầm lấy bạc, rồi ấn dấu tay lên tên của thím."

Lý Đại Bảo đáp: "Nhớ rối"

Người kế tiếp theo hàng là Nhị Lăng Tử, lúc đó năm người nhà bọn họ đến làm việc, hiện tại có thể nhận hai mươi lăm lượng bạc: "Nguyên Thanh gia, đa tạ ngươi, đa tạ Cố đại nhân." Nhị Lăng Tử xoa xoa tay, muốn nhanh lên nhận bạc, thấy Chu Thúy Hoa chậm chạp như vậy, vội vàng thúc giục: "Đúng vậy, tẩu tử, tiểu tử Mao Đản chăm chỉ chịu khó, là một đứa nhỏ tốt. Chúng ta đều thấy cả, nhanh nhận lấy đi. Hai năm nữa, Mao Đản phải kết hôn, sốc bạc này cũng sẽ có ích."

Những người khác cũng khuyên bảo theo, Chu Thúy Hoa đành không khách khí, câm ba mươi lượng bạc, nhét vào trong túi, ấn dấu tay lên tên của mình cùng số bạc.

Liễu Phán Nhi cười: "Thím, ý người là sao, sao Mao Đản không được tính là một người chứ? Một cậu nhóc mười ba tuổi, thân hình vạm vỡ, hiếm khi lười biếng khi làm việc, còn dành cả ngày để dọn sạch những củ khoai lang trên cánh đồng. Ta đều nhìn thấy, làm không ít hơn so với người lớn. Số bạc này vẫn nên nhận lấy, nhanh lên, không nhận ta sẽ tức giận đấy. Hơn nữa, đây là số bạc do Cố đại nhân thưởng cho, cũng không phải bạc của ta."

Nàng run rẩy cầm mười lượng bạc trong tay, kích động không thôi, có mười lượng bạc này, lại thêm tiền công và tiền thưởng của Nguyên Thanh gia, còn có thêm bốn mẫu đất trồng khoai lang ngoài ruộng và cổng sân, cũng có thể kiếm rất nhiều bạc.

"Được, ta ấn dấu tay." Nhị Lăng Tử cầm bạc ấn dấu tay, vội vã chạy về nhà, tìm chỗ giấu bạc đi trước.

Lý đại nương và Lý Đại Tráng ngày hôm đó cũng hỗ trợ thu hoạch khoai lang và khoai tây, hiện tại Lý Đại Tráng còn đang trông dưa trên đồng, Lý đại nương nhận thay.

"Không cần đa tạ, mọi người đều xứng đáng nhận được." Liễu Phán Nhi cười nói: "Nhị Lăng Tử thúc, nhanh ấn dấu tay."

Xây nhà, cưới vợ cho nhi tử, vậy là mọi việc đều không còn phải lo lắng gì.

Những người khác trong thôn đều nhận được bạc, ngay cả Vu thị, nhi tức phụ của Tam quả phụ, hôm đó cũng qua giúp đỡ, nên nhận được năm lượng bạc.

Liễu Phan Nhi không vì mối quan hệ xấu với Tam quả phụ, mà giữ lại tiên thưởng của Vu thị.

Vu thị câm bạc, trong lòng rạo rực, nàng ta cũng có tiền.

Nàng ta phải giấu đi, không thể để bà bà kia cướp được.

Nếu gặp phải chuyện gì, số bạc trong tay còn có thể ứng phó được. Lòng Vu thị biết, khó để lấy được một văn tiền từ trong tay bà bà.

"Nguyên Thanh gia, khoai lang và khoai tây nhà ngươi hết rồi, còn mua nhiều đất hoang như vậy, chuẩn bị trông gì tiếp sao? Có cần thuê người làm không?" Vu thị nghĩ đến một cách tốt để kiếm tiền, chính là làm công cho Liễu Phán Nhi.

Đều là nữ tử, cũng không sợ bị người khác nói xấu.

Liễu Phán Nhi biết Vu thị và Tam quả phụ không phải loại người như nhau, gật đầu: "Cần người làm, chờ nhà ta bắt đầu làm việc, ta sẽ bảo đại tẩu đi gọi ngươi, hai mươi văn một ngày, đến lúc bình minh, bao ăn bữa sáng và bữa trưa. Nếu đã ăn sáng rồi đến, thì chỉ bao một bữa trưa. Cơm bao no."

Vu thị nghe được lời này, mắt sáng lên: "Vậy được, đến lúc đó nhất định phải kêu ta, ta đi làm."

Ở nhà, nàng ta ăn không đủ no. Lương thực trong nhà, nàng ta cũng chi có thể ăn mấy miếng, căn bản chỉ là ăn để sống qua ngày.

Nếu có người ăn cây táo, rào cây sung, tuyệt đối không nương tay.

Mọi người phân xong tiền thưởng, cất ở trong người, hoặc cầm ở trong tay, sau đó nghe Thôn trưởng Lý nói chuyện.

Mọi người sôi nổi hẳn lên, so với người ngoài, người cùng thôn với nhau vẫn thân thiết hơn.

"Không chỉ như thế, lúc đi lên thị trấn, không đi một mình, phải đi chung với nhiều người, tránh bị kẻ xấu cướp tiền. Còn có một việc, mọi người nhớ kỹ cho ta, thôn Lý gia chúng ta là một nhà, tâm phải hướng vào thôn, không thể ăn cây táo rào cây sung. Nếu như để ta biết ai cấu kết với người ngoài, hãm hại người trong thôn, ta tuyệt đối sẽ không nương tay. Không chỉ đánh đến chết, còn phải đuổi khỏi thôn Lý gia."

Thôn trưởng Lý đứng trên tảng đá lớn, lớn tiếng nói: "Gần đây thôn chúng ta bởi vì thu hoạch khoai lang và khoai tây năng suất cao, trở thành trọng điểm chú ý ở huyện Thôi Dương, xung quanh thôn, thậm chí là Trấn Bạch Sa phía trên, đều chú ý đến chúng ta. Chúng ta hiện tại có bạc trong tay, có ruộng tốt, nhưng chúng ta nên móng quá nông cạn, xung quanh nhất định có người ghen tị. Bởi vậy, hôm nay gọi mọi người tới, để nhắc nhở mọi người cất tiền thật kỹ, trông coi ruộng khoai lang thật tốt."

Trên đường chạy nạn, mọi người giúp đỡ lẫn nhau, mới có ngày hôm nay.

Nhà Liễu Phán Nhi bao hai bữa cơm, Vu thị câu còn không được.

Tam quả phụ vừa nghe lời này, tức khắc không vui, hiện tại trong nhà có tiền có đất, đều có giấy tờ sở hữu, quan phủ cũng thừa nhận, hà cớ gì không cho bà ta ở thôn Lý gia?

Đến lúc nhiều người nhìn về phía bà ta, Tam quả phụ một mặt hung dữ khó hiểu hỏi: "Các người nhìn ta làm gì hả?”

Trong thôn có người nói: "Tam đệ muội, biết ngươi có nhân duyên và tài ăn nói tốt, ngươi bày sạp trà ở cửa thôn, kiếm tiền nuôi gia đình, nhưng có một số lời có thể nói, một số lời không thể nói. Bán đứng người cùng thôn, về sau cũng không sống được ở thôn Lý gia.

Trước đó Tam quả phụ vẫn luôn chú ý tới năm lượng tiền thưởng mà nhi tức phụ mới nhận, nghĩ cách làm sao để cướp được bạc từ tay nhi tức phụ, cũng không nghe được lời Thôn trưởng Lý nói.

Hơn nữa, bà ta bán trà thì làm sao? Những người này bụng dạ xấu, nhìn thấy bà ta kiếm được tiền, liền ghen tị.

"Các người bắt nạt cô nhi quả phụ chúng ta, nhà ta không có nam nhân, làm việc nặng không được, bán chút nước trà, phiên phức gì tới các người chứ?" Tam quả phụ tức giận nói, giận đến nỗi nhảy dựng lên: "Mọi người tới quán của ta uống nước trà, hỏi ta chuyện khoai lang trong thôn, cho dù ta không nói, thì người khác cũng có thể nghe được. Những gì ta nói người trong thôn đều có thể nghe được, dựa vào cái gì mà nhắm vào ta?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play