Nàng ta đập bức thư xuống mặt bàn, tức giận đến mức nước mắt trực tiếp tuôn ra, vô cùng tủi thân.
Phó Minh Châu lau nước mắt, khóc lóc kể lể: “Mẫu thân, đôi khi con thật không biết tổ mẫu nghĩ thế nào. Người luôn bảo con lấy lòng bà, con cũng cố gắng hết sức, nhưng bà cứ đối xử không lạnh không nhạt với con, hoàn toàn không coi con là tôn nữ, con thật sự không muốn lấy lòng bà.”
Nhưng mà bây giờ, tổ mẫu không lạnh không nhạt kia lại đối xử tốt với Phó Oánh Châu, vì Phó Oánh Châu mà tính toán, còn vì nàng mà mời Chu ma ma mà nàng ta cầu mà không được đến làm giáo tập ma ma, sự khác biệt này, đủ để dùng mây xanh và bùn lầy để hình dung.
Phó Oánh Châu ở chỗ tổ mẫu, chính là người được cưng chiều nhất trên mây xanh, còn nàng Phó Minh Châu, chính là một đóa hoa dại trong bùn lầy.
Phó Oánh Châu dựa vào cái gì chứ? Một người cái gì cũng không bằng mình, chỉ biết làm mất mặt Hầu phủ, nói ra ngoài, thật sự là rất mất mặt.
Nhưng mà chính là một người như vậy, lại khiến tổ mẫu thiên vị nàng!
Điều này chẳng khác gì nói với Phó Minh Châu, nàng ta không bằng Phó Oánh Châu, nàng ta còn không bằng một con heo!
Phó Minh Châu khóc vô cùng thảm thiết.
Nàng ta vẫn chỉ là một tiểu cô nương, tuổi còn nhỏ, tuy rằng tâm tư quanh co nhưng kinh nghiệm quá ít, gặp người việc trải qua còn chưa nhiều bằng Trần thị, tâm cơ cũng không sâu như vậy, cực kỳ tức giận cực kỳ vui mừng, trong lòng nghĩ gì, trên mặt căn bản không che giấu được.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT