Phó Oánh Châu cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, kéo Thanh Đào sang một bên, thì thầm: “Quẻ trong tay ngươi, đừng để tổ mẫu nhìn thấy nữa. Suỵ—— Đừng hỏi nhiều, đây là chùa, cẩn thận tai vách mạch rừng.”
Thanh Đào vội mím chặt môi không hỏi nữa, còn cách một bức tường, Tạ Lang Nhiên đứng dựa tường còn tưởng Phó Oánh Châu đang nói đến hắn, liền giật mình như thỏ đế.
Đợi Phó Oánh Châu và lão phu nhân rời khỏi chùa, Tạ Lang Nhiên ngẩn người một lát, rất nhanh đã lấy lại tinh thần.
Cô nương nhà người ta chưa chắc đã có ý nói hắn là người nghe lén, là hắn làm chuyện xấu nên mới giật mình.
Nhưng nghĩ đến Phó Oánh Châu cầm quẻ nhân duyên, giống như cầm củ khoai lang nóng, thì có lẽ điều vừa rồi nàng suy nghĩ chắc không phải là tiểu lang quân ở kinh thành.
Không có tiểu lang quân nào cả.
Tạ Lang Nhiên chỉ cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều, cửa phòng bị người ta đẩy ra, tiểu hòa thượng trẻ tuổi vừa rồi đi vào, nhìn hắn hỏi: “Mái nhà này có thể sửa được không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT