Hiện tại thứ Trần thị có thể dựa vào, cũng chỉ có cái danh phu nhân Hầu phủ này, nhìn thì chẳng là gì, nhưng lại cho bà ta tất cả, chỉ có cái này là tuyệt đối không thể mất!
Bà ta không thể công khai trở mặt với lão phu nhân, cũng không thể để phu quân cho rằng mình bất trung bất tín.
Trần thị run rẩy kéo khăn lụa trên đầu xuống, cũng không biết mình đã nói bằng giọng điệu như thế nào: “Ta... ta đi tìm Lão phu nhân, xin lỗi bà, nói bệnh đã khỏi, xin bà ra mặt, đến trạm dịch xin ngựa nhanh tám trăm dặm, chặn bức thư lại.” Không thể để người ta xem trò cười của bà ta và nhi nữ bà ta.
Cái bẫy bà ta giăng, mới chỉ vừa bắt đầu, hiện tại lại phải tự tay phá vỡ, thật là đau khổ!
Đều tại Phó Oánh Châu!
Trần thị không phải là người tự làm khổ mình, ngược lại, bà ta rất giỏi ứng biến, rất giỏi tìm cho mình một lối thoát khi rơi vào cảnh cùng cực.
Chỉ là lần này, lại phải tự tay phá vỡ cái bẫy tốt đẹp mà mình đã giăng, đích thân đi tìm Lão phu nhân nhận lỗi, khiến cho những nỗ lực trước đó đều đổ sông đổ bể, chẳng khác gì tự tát vào mặt mình mấy cái.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT