Nghĩ đến những năm qua cô nương nhà mình sống khổ sở như vậy, mà Trần thị lại dùng tiền thu được từ cửa hàng để ăn ngon uống sướng, Thanh Đào tủi thân đến muốn rơi nước mắt, hận không thể ngay lập tức đứng trên Mộc Tê Đường, hát cho lão phu nhân một bài Đậu Nga oan!
Phó Oánh Châu nói: “Phải đòi lại, nhưng chỉ sợ bây giờ trong túi bà ta không còn mấy đồng tiền”.
Xem chi tiêu của Trần thị ở Giang Nam là biết, chỉ một đôi băng hoa phù dung ngọc, bà ta cũng có thể hào phóng bỏ ra một nghìn lượng để mua, có thể thấy là người không biết tiêu tiền, không có đầu óc.
Bà ta tiêu tiền hào phóng như vậy, ở những nơi khác hẳn cũng không keo kiệt. Do đó, cho dù bà ta đã tham ô một số tiền lớn, thì chỉ sợ cũng không còn lại bao nhiêu.
Đi đòi tiền một kẻ nghèo kiết xác, độ khó có vẻ hơi cao, cũng không phải một sớm một chiều là có thể đòi được hết tiền.
Thấy Thanh Đào lại sắp nổi giận, Phó Oánh Châu lại nói: “Nợ cũ thì không thể trả hết ngay được, chỉ là nợ sau này, phải do ta thu, chỉ không biết bà ta lại sẽ dùng cách gì để đối phó với ta”.
Thanh Đào nghe xong, tức đến muốn nổ tung. Tính nàng ta nóng nảy, không chịu được ấm ức, càng không muốn thấy cô nương chịu ấm ức, lập tức nói: “Cô nương, chúng ta đi tìm lão phu nhân đi, lão phu nhân bây giờ rất thương cô nương, nhất định sẽ chủ trì công lý cho cô nương”.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT