Mười phút trôi qua, Tôn Thượng vẫn còn kéo Ôn Miểu Miểu than thở: "Ôi trời, Miểu Miểu, cậu nói xem, cái Weibo trước của Tịch Ảnh Đế có phải giống như đang công khai thể hiện quyền sở hữu không? Chẳng lẽ dục vọng chiếm hữu của Tịch ảnh đế lại mạnh đến vậy sao... Miểu Miểu, cậu còn muốn giấu anh đến bao giờ, rốt cuộc cậu với Tịch ảnh đế có quan hệ gì?"

Ôn Miểu Miểu bị lời nói "công khai thể hiện quyền sở hữu" của Tôn Thượng nói mà lòng lại dậy sóng. Cậu ngồi xếp bằng, dựa tường ngồi trên sàn phòng tập vũ đạo, hai tay chống cằm, ngẩn ngơ một lúc rồi đột nhiên tỉnh táo lại, cái đầu nhỏ nhắn của cậu lắc lư như trống bỏi, cậu nhỏ giọng nói: "Anh Tôn, em không giấu anh đâu... Em với Tịch... thầy Tịch thật sự không thân thiết gì cả, tụi em chỉ là quen biết từ trước nhưng cũng chỉ dừng ở mức quen biết, sau đó nhiều năm không gặp và cũng không liên lạc gì. Chỉ là lần trước ở buổi ghi hình chương trình em mới vô tình gặp lại... Còn về Weibo của thầy Tịch, em đoán chắc chắn là do thầy Tịch vô ý trượt tay, chưa kịp chỉnh sửa xong đã đăng lên nên mới ra nông nỗi này..."

"Trượt tay..." Tôn Thượng cười, không kìm được mà phản bác: "Cậu đã thấy trượt tay nào khéo như vậy chưa? Huống hồ, từ trước đến nay Tịch ảnh đế đã bao giờ mắc lỗi cấp thấp như vậy đâu..."

Tịch đại ảnh đế luôn nổi tiếng là người cẩn thận và lịch sự, chưa từng có chuyện "trượt tay" bao giờ, sao lần này lại "trượt"? Hơn nữa, tại sao lại không thừa không thiếu một chữ, lại trượt đúng ở một chỗ dễ gây hiểu lầm như vậy?

Ôn Miểu Miểu cảm thấy Tôn Thượng không phải đang phản bác, mà là đang tiếp thêm nhiên liệu cho trái tim đang sôi trào của cậu...

Sau khi hít một hơi thật sâu, Ôn Miểu Miểu vẫn cố giữ vững lý trí mà nói: "Vậy... Vậy có lẽ là nhân viên của phòng làm việc thầy Tịch xử lý, chẳng may nhân viên đó trượt tay..."

Tôn Thượng: "..."

Tôn Thượng vốn định tiếp tục phản bác rằng "Nếu Tịch ảnh đế thật sự có loại nhân viên bất cẩn như vậy thì giờ người đó chắc chắn đã bị sa thải rồi", nhưng khi vô tình ngẩng đầu lên và chú ý đến biểu cảm của Ôn Miểu Miểu, anh ta lại nghẹn lời.

Ôn Miểu Miểu khi nói điều này trông rất nghiêm túc, không hề có chút dấu hiệu lảng tránh hay nói cho qua.

Nói cách khác, có lẽ Ôn Miểu Miểu thật sự nghĩ như vậy...

Tôn Thượng không hiểu tại sao một người có ngoại hình xuất sắc như Ôn Miểu Miểu lại thiếu tự tin đến vậy, nhưng cuối cùng anh ta cũng không nói thêm nữa.

Qua hai phút, Ôn Miểu Miểu đột nhiên quay đầu nhìn Tôn Thượng, có chút ngượng ngùng nói: "Anh Tôn, còn về Weibo của thầy Tịch vừa rồi, em... Em có nên phản hồi gì đó không?"

Theo quy tắc trong giới, đương nhiên là nên có phản hồi nhưng Tôn Thượng thực sự không thể đoán được ý định của Tịch Mộ Yên, nên anh ta suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cậu có WeChat của Tịch ảnh đế đúng không, hay cậu hỏi thẳng anh ấy đi?"

Ôn Miểu Miểu do dự trong giây lát nhưng trước khi kịp nghĩ nên gửi tin nhắn như thế nào, điện thoại trong tay cậu đã rung lên. Tịch Mộ Yên đã gửi tin nhắn trước!

Ôn Miểu Miểu vội vàng cúi đầu nhìn —

Xa Tinh: Miểu Miểu, em bây giờ nhảy còn đẹp hơn khi xưa.

*xa tinh: ngôi sao xa xôi (ám chỉ cầu nhưng không thể chạm tới được)Thấy ba chữ "khi xưa", lông mi Ôn Miểu Miểu khẽ rung, ánh mắt cậu bất giác bay xa một lúc.

Sau khi suy nghĩ kỹ, cậu tổ chức lại câu chữ trong đầu rồi mới gửi tin nhắn đáp lại Tịch Mộ Yên.

Tịch Mộ Yên đang ngồi dựa lưng trên ghế sau của xe bảo mẫu, nghe Thi Nhu cằn nhằn.

"Tịch đại ảnh đế." Thi Nhu với khuôn mặt chán chường, giọng cô gần như sắp tắt thở: "Cậu có thể thương xót chút được không, có phải thấy ba năm nay xã giao quá nhẹ nhàng nên giờ bắt đầu mỗi ngày tìm chuyện cho người ta làm không?"

Khóe môi Tịch Mộ Yên khẽ nhếch lên, cười một cách hiền lành, hắn chậm rãi hỏi lại: "Nếu tôi nói là vô ý trượt tay, cô có tin không?"

Thi Nhu không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Tịch Mộ Yên, ánh mắt rõ ràng — cậu nghĩ tôi ngốc chắc?

Bị nhìn chằm chằm khoảng ba giây, Tịch Mộ Yên đành giơ tay lên giữa trán và nói thẳng thắn: "Xin lỗi, lần này thật sự là vô ý không báo trước với cô, chỉ là lúc đó không nhịn được."

"Không nhịn được cái gì?" Thi Nhu gần như không thể tin nổi: "Không nhịn được việc công khai thể hiện quyền sở hữu trên Weibo?!"

"Ban đầu thực sự không định." Tịch Mộ Yên nói: "Chỉ là khi thấy hai bình luận đó..."

Điều này không chỉ khiến Thi Nhu kinh ngạc mà cả Hà Viên cũng lắp bắp: "Anh Tịch, anh... anh từ trước đến nay đâu có để ý bình luận chứ?"

Thực ra Hà Viên vốn định nói, không chỉ không quan tâm đến bình luận, Tịch Mộ Yên thậm chí còn không đọc bình luận. So với một ngôi sao, Hà Viên luôn cảm thấy Tịch Mộ Yên thực ra chỉ là một diễn viên thuần túy, từ trước đến nay hắn luôn chú trọng nhất vào việc diễn xuất.

"Không phải bình luận về tôi." Tịch Mộ Yên cảm thấy đau đầu trước những câu hỏi của hai người, hắn đưa tay lên trán và cuối cùng thở dài nói: "Có một bình luận nói Miểu Miểu thực sự rất mềm, người đó có thể làm chứng vì Miểu Miểu từng làm điều đó trên giường của anh ta..."

Khi nói những lời này, trong giọng nói của Tịch Mộ Yên còn lộ ra chút nghiến răng nghiến lợi.

Thi Nhu và Hà Viên: "......"

"Không phải chứ." sau một lúc lâu, Thi Nhu mới không biết nói gì: "Tịch đại ảnh đế, cậu không biết hiện tại nhiều bình luận đều như vậy sao? Mỗi ngày trên Weibo của cậu đều có người bình luận nói rằng cậu nằm trên giường muốn đánh dấu họ... Mọi người chẳng phải chỉ đang đùa thôi sao?"

"Tôi biết, nhưng cái này thì khác..." Tịch Mộ Yên cau mày, một lát sau, hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cổ họng hơi chuyển động một chút, cuối cùng hắn cũng hạ giọng nói: "Vì Miểu Miểu thật sự rất mềm mại, chị biết đấy, em ấy thật sự đã làm động tác đó cho tôi xem trên giường."

Nói xong, Tịch Mộ Yên lại quay đầu lại, cầm ly nước đá trên bàn và uống hơn phân nửa.

Thi Nhu và Hà Viên: "???"

Hà Viên gần như muốn kêu cứu mạng, đây có phải là điều cậu ta nên nghe không?!

Thi Nhu cũng không hiểu sao mà đỏ mặt, cô tức giận nói: "Cậu... Không, ai muốn nghe cậu nói về chuyện này!"

"Các người nghĩ đi đâu vậy..." Tịch Mộ Yên dùng ngón tay dài mảnh chạm vào cổ họng và nhẹ nhàng xoa hai lần, thất vọng nói: "Không phải như các người nghĩ, khi đó em ấy còn nhỏ... Tôi chỉ nói đúng theo nghĩa đen thôi, Miểu Miểu trước đây đúng là từng hứng khởi mà nhảy múa trên giường của tôi."

Khi nói những lời này, giọng của Tịch Mộ Yên cuối cùng hơi nhếch lên, trong mắt lại lộ ra hai phần ý cười, như thể hắn đang nhớ lại một hình ảnh rất thú vị.

Có lẽ hắn thực sự có tà khí, chuyên quyến rũ người ta, vừa khi Tịch Mộ Yên nói xong, điện thoại của hắn rung lên, Ôn Miểu Miểu đã trả lời tin nhắn ——

Miểu Miểu: Thầy Tịch, cảm ơn thầy đã khen ngợi, thật ra em nhiều năm như vậy cũng không tiến bộ nhiều... Còn nữa, cảm ơn thầy đã chia sẻ bài đăng Weibo của em và mang lại cho em sự chú ý, thật sự rất cảm ơn thầy.

Ý cười trong mắt Tịch Mộ Yên dần dần phai nhạt.

Thi Nhu thấy hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt, theo bản năng liếc nhìn màn hình điện thoại vẫn còn sáng, lập tức thấy được tin nhắn Ôn Miểu Miểu gửi lại.

Thi Nhu ngẩn người, cô chần chừ nói: "Cậu bé này... Lúc nào cũng nói chuyện với cậu kiểu này... Khách sáo như vậy à?"

Điều này hoàn toàn trái ngược với những gì Tịch Mộ Yên vừa kể, rằng cậu bé từng hứng khởi nhảy múa trên giường của hắn.

Tịch Mộ Yên nghe ra được, thật ra Thi Nhu vốn muốn nói một điều gì đó mạnh mẽ hơn, chẳng hạn như "cung kính" hay "khép nép" gì đó.

"Không phải lúc nào cũng vậy." Tịch Mộ Yên nói một cách lạnh lùng khi nụ cười trong mắt hắn hoàn toàn biến mất: "Trước đây không như vậy."

Hà Viên không thể không hỏi: "Vậy trước đây thì sao?"

Cậu ta và Thi Nhu đều quen biết Tịch Mộ Yên ba năm trước, và đều biết rằng Tịch Mộ Yên luôn có một người trong lòng. Nếu không, Tịch đại ảnh đế đã không sống như một nhà tu hành vô dục vô cầu, dù xung quanh có bao nhiêu Omega xinh đẹp. Bây giờ họ đều đã nhận ra, Ôn Miểu Miểu chính là Omega mà Tịch Mộ Yên luôn để tâm.

Nhưng chuyện gì đã xảy ra giữa Tịch Mộ Yên và Ôn Miểu Miểu thì Hà Viên và Thi Nhu thực sự không biết.

"Trước đây thì sao..." Tịch Mộ Yên lẩm bẩm lặp lại và im lặng, một lúc lâu sau, lâu đến mức Hà Viên và Thi Nhu đều nghĩ rằng hắn sẽ không trả lời thì đột nhiên Tịch Mộ Yên mở to mắt, trong đáy mắt hiện lên một chút dịu dàng buồn bã và hoài niệm, hắn cười nhẹ một tiếng nói: "Trước đây, em ấy còn dám vẽ râu mèo lên mặt tôi."

- --

Ba ngày trôi qua nhanh chóng, Tịch Mộ Yên cuối cùng cũng không yêu cầu Ôn Miểu Miểu phải đáp lại điều gì, chỉ nói mọi thứ tùy theo ý của cậu. Ôn Miểu Miểu hoàn toàn không hiểu ý nghĩa lời này của Tịch Mộ Yên, cuối cùng vẫn phải hỏi ý kiến Tôn Thượng và cân nhắc kỹ lưỡng để like bài đăng Weibo của Tịch Mộ Yên rồi để lại ba biểu tượng cảm xúc đáng yêu.

Trong ba ngày này, Ôn Miểu Miểu và Tịch Mộ Yên không gặp nhau.

Tịch Mộ Yên đột nhiên nhận thêm nhiều công việc, làm xáo trộn lịch trình ban đầu, vì vậy trong ba ngày này hắn hầu như không nghỉ ngơi, quay cuồng với việc chụp ảnh quảng cáo, chụp hình tạp chí, tham dự sự kiện từ thiện và các hoạt động khác.

Trong khi đó, Ôn Miểu Miểu không có lịch trình cần theo nên cậu ở nhà xem lại một chương trình truyền hình để tìm cảm giác, đồng thời cũng xem lại nhiều cuộc phỏng vấn hoặc các hoạt động mà Tịch Mộ Yên đã tham gia. Một phần là vì tò mò, một phần là muốn hiểu rõ hơn về nhu cầu của Tịch Mộ Yên.

Dù gì thì cũng đã bảy năm rồi họ không gặp nhau và không liên lạc. Ôn Miểu Miểu rất sợ rằng Tịch Mộ Yên có những thói quen hoặc kiêng kỵ mà mình không biết, và cậu sợ rằng nếu không cẩn thận, trong mối quan hệ sắp tới, mình sẽ vô tình làm điều gì đó khiến Tịch Mộ Yên khó chịu.

Trên đường đến công ty Thú Quả, Ôn Miểu Miểu vẫn còn đang xem một cuộc phỏng vấn cũ của Tịch Mộ Yên.

Thật tình cờ, trong cuộc phỏng vấn đó, Tịch Mộ Yên được hỏi về một câu hỏi liên quan đến mối quan hệ tình cảm ——

Người phỏng vấn hỏi: "Thầy Tịch, nếu có một ngày ngài tham gia một chương trình tình yêu, anh mong muốn omega được ghép đôi với mình là kiểu người như thế nào?"

Trong video, khuôn mặt góc cạnh của Alpha hàng đầu khẽ nhếch môi cười, không chút do dự, hắn trả lời tám chữ: "AO bình đẳng, độc lập tự chủ."

Ôn Miểu Miểu bật tính năng bình luận trực tiếp và thấy rằng sau khi Tịch Mộ Yên nói những lời này, màn hình tràn ngập các bình luận giống nhau ——

Phiên dịch lại một chút, ý của Tịch ảnh đế là: tự quản lý bản thân mình tốt, đừng tạo thêm phiền toá cho tôi.

Các bình luận này phủ kín màn hình khiến Ôn Miểu Miểu theo bản năng mím môi. Trước đây, cậu đã từng xem qua cuộc phỏng vấn này và nhớ rõ Tịch Mộ Yên đã nói những lời này, nhưng khi đó Ôn Miểu Miểu không bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày Tịch Mộ Yên thực sự tham gia chương trình tình yêu và người cùng Tịch Mộ Yên thành đôi không ai khác chính là bản thân cậu.

Vì vậy, khi xem lại những lời này và những bình luận kia, Ôn Miểu Miểu cảm thấy như thể mỗi câu bình luận đều đang nói với chính mình.

Ôn Miểu Miểu thầm hạ quyết tâm trong lòng, nhất định phải luôn ghi nhớ tám chữ châm ngôn này của Tịch Mộ Yên, nhất định phải tự lo cho mình, không gây thêm phiền phức cho Tịch Mộ Yên.

Khi cậu vừa nghĩ đến điều này, xe đã dừng lại trước công ty Thú Quả.

"Miểu Miểu, đừng nhìn điện thoại nữa." Tôn Thượng nhẹ nhàng vỗ vai Ôn Miểu Miểu và nhắc nhở: "Tới rồi."

Ôn Miểu Miểu bừng tỉnh, cậu vội vàng tắt video, tháo tai nghe và gật đầu mở cửa xuống xe.

Có lẽ vì thời gian gấp gáp hoặc vì lý do nào khác, đến tận hôm nay công ty vẫn chưa sắp xếp trợ lý cho Ôn Miểu Miểu. Cũng may là Thú Quả quy định rõ ràng rằng không được mang theo trợ lý trong quá trình ghi hình chương trình nên hiện tại Ôn Miểu Miểu cũng không cần thiết. Tôn Thượng đành phải tự mình đưa cậu đến, tiện thể giúp cậu mang hành lý.

Ôn Miểu Miểu mang theo không nhiều đồ, chỉ có một chiếc vali nhỏ nhất. Sau khi xuống xe, cậu định tự mình đẩy vali nhưng Tôn Thượng đã nhanh chóng đẩy vali đi trước khiến Ôn Miểu Miểu chỉ biết nói lời cảm ơn rồi đi theo tay không.

Cuối cùng, cậu cũng không mua chiếc áo khoác đỏ, Tịch Mộ Yên đã nói như vậy rồi. Dù có phải vì tình cảm hay không, Ôn Miểu Miểu cũng không thể từ chối cơ hội được mặc quần áo của Tịch Mộ Yên.

Tuy nhiên, trong ba ngày qua họ vẫn chưa gặp nhau. Tịch Mộ Yên trước đó đã nhắn rằng hôm nay sẽ mang áo khoác trực tiếp đến cho cậu.

Nghĩ đến điều này, bước chân của Ôn Miểu Miểu dường như trở nên vui vẻ hơn.

Vừa bước vào công ty Thú Quả, có ngay người phụ trách đến dẫn đường và đưa Ôn Miểu Miểu cùng Tôn Thượng đến điểm tập trung — một phòng họp được cải tạo, chỉ có một dãy ghế sofa hình chữ U dựa vào tường và không có thêm đồ đạc nào khác.

Còn 20 phút nữa là đến giờ tập hợp của chương trình "Thú Quả", Ôn Miểu Miểu ban đầu nghĩ rằng mình đến sớm nhất nhưng không ngờ trong phòng đã có một người. Chỉ cần liếc mắt một cái, Ôn Miểu Miểu đã nhận ra đó là Hà Viên, trợ lý của Tịch Mộ Yên.

Bên cạnh Hà Viên còn có một chiếc vali lớn, với vỏ ngoài bằng kim loại đen cao cấp, trông rất hợp với phong cách của Tịch Mộ Yên.

Ôn Miểu Miểu ngay lập tức cảm thấy hồi hộp, tự hỏi liệu Tịch Mộ Yên có đến rồi không...?

Hà Viên cũng nhận ra Ôn Miểu Miểu, cậu ta bước tới và vui vẻ tự giới thiệu: "Chào thầy Ôn, chào anh Tôn, tôi là Hà Viên, trợ lý của anh Tịch. Hai người có thể gọi tôi là tiểu Viên hoặc là bánh trôi."

Lần đầu tiên bị gọi là "thầy Ôn", Ôn Miểu Miểu hơi hoảng sợ, lập tức xua tay và nói nhỏ nhẹ: "Chào anh, không cần gọi tôi là thầy Ôn đâu... gọi tôi là Miểu Miểu được rồi!"

Hà Viên nghĩ rằng gọi là Miểu Miểu có lẽ sẽ khiến anh Tịch không vui nhưng trên mặt vẫn cười đồng ý rồi nói: "Anh Tịch tình cờ gặp người quen ở dưới lầu nên nhờ tôi lên trước. À, đúng rồi, tôi cũng mang áo khoác mà anh Tịch nhờ tôi đưa cho cậu."

Ôn Miểu Miểu: "!"

Hà Viên vừa nói vừa xoay người lấy một chiếc túi đặt trên vali và đưa cho Ôn Miểu Miểu, rồi chuyển lời của Tịch Mộ Yên: "Anh Tịch nói đây là chiếc áo nhỏ nhất mà anh ấy có thể tìm được, nhưng có lẽ vẫn hơi lớn nên anh ấy xin lỗi trước và mong cậu đừng để ý."

"Đương nhiên là không sao!" Ôn Miểu Miểu vội vàng trả lời và nhận lấy chiếc túi. Cậu kiềm chế sự háo hức muốn mặc áo ngay lập tức và nghiêm túc cảm ơn Hà Viên: "Cảm ơn anh, và cũng cảm ơn thầy Tịch!"

Hà Viên cười và đáp lại: "Không có gì." Sau đó, hai người khách sáo thêm vài câu nữa rồi Ôn Miểu Miểu cùng Tôn Thượng ngồi xuống một góc trên ghế sofa.

Ôn Miểu Miểu ôm chặt chiếc túi chứa áo khoác của Tịch Mộ Yên, cảm giác như đang ôm một quả cầu lửa lớn, hơi nóng lan tỏa từ đầu ngón tay.

Nhưng không hiểu sao, khi đang ôm chiếc túi, Ôn Miểu Miểu đột nhiên nhớ lại cuộc phỏng vấn của Tịch Mộ Yên mà cậu vừa xem trên xe và nhớ đến những dòng bình luận

"Tự quản lý bản thân mình tốt, đừng tạo thêm phiền toá cho tôi."

Ôn Miểu Miểu cúi đầu nhìn chiếc áo khoác của Tịch Mộ Yên trong tay, và không thể không nghĩ liệu việc này có phải là cậu đã bắt đầu gây phiền toái cho Tịch Mộ Yên rồi không?

Khi ý nghĩ này đã nảy sinh, nó giống như cỏ dại, ngày càng lớn dần. Ôn Miểu Miểu không thể ngăn mình suy nghĩ, liệu Tịch Mộ Yên có thật sự muốn cho cậu mượn áo khoác hay không? Liệu anh ấy có cảm thấy... mình thật phiền phức không?

Càng nghĩ, Ôn Miểu Miểu càng cảm thấy máu trong cơ thể như đang lạnh dần, đầu ngón tay cũng từ từ trở nên lạnh lẽo...

"Miểu Miểu?" Tôn Thượng nhận thấy sắc mặt của Ôn Miểu Miểu trở nên nhợt nhạt, lo lắng hỏi: "Miểu Miểu, cậu sao thế? Sao sắc mặt lại kém như vậy?"

Ôn Miểu Miểu mất hai giây mới kịp phản ứng, cậu theo bản năng cúi đầu, tránh ánh mắt của Tôn Thượng và lắc đầu nói: "Không... không sao đâu."

Tôn Thượng nhíu mày, vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, đang định hỏi thêm thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, hai người đàn ông Alpha cao lớn bước vào với tiếng cười nói.

"Hàn Ngôn và Kỳ Dã đến rồi!" Tôn Thượng thì thầm với Ôn Miểu Miểu: "Chúng ta qua đó chào hỏi một chút."

Trong chương trình này có tổng cộng ba cặp khách mời, ngoài Ôn Miểu Miểu và Tịch Mộ Yên, hai cặp còn lại là Hàn Ngôn và Kỳ Dã, cả hai đều là Alpha. Hàn Ngôn là ca sĩ thuần túy, còn Kỳ Dã là nghệ sĩ đa năng, vừa hát vừa nhảy, thỉnh thoảng còn tham gia đóng phim. Cả hai đều rất nổi tiếng.

Cặp đôi cuối cùng là hai nữ nghệ sĩ, một người là ảnh hậu Alpha và một người là tiểu hoa đán Omega, hiện tại vẫn chưa đến.

Ôn Miểu Miểu tạm thời kìm nén lý trí và ngoan ngoãn đứng dậy cùng Tôn Thượng đi chào hỏi.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Ôn Miểu Miểu hiện tại là người có danh tiếng thấp nhất trong số sáu người, nhưng Hàn Ngôn và Kỳ Dã đều rất thân thiện, không hề tỏ ra kiêu ngạo. Hai bên trò chuyện rất vui vẻ, Hàn Ngôn còn khen Ôn Miểu Miểu dễ thương.

Khi cuộc trò chuyện đang diễn ra sôi nổi, cửa phòng lại lần nữa bị đẩy ra.

Ôn Miểu Miểu lập tức quay đầu nhìn, nhưng người bước vào vẫn không phải là Tịch Mộ Yên mà là cặp đôi khách mời khác – ảnh hậu Lăng Lam và tiểu hoa đán Omega Hạ Tuyên Như.

Vì thế, đội ngũ "khen ngợi lẫn nhau" lại có thêm hai người mới...

Ôn Miểu Miểu cảm thấy đầu óc và trái tim của mình như đã hoàn toàn tách rời. Đầu óc thì bận duy trì lễ phép để trò chuyện cùng mọi người, còn trái tim chỉ nghĩ về Tịch Mộ Yên, tự hỏi anh ấy đã gặp ai, tại sao vẫn chưa đến... Có nên xin lỗi anh ấy không, hay là trả lại chiếc áo khoác?

Khi còn năm phút nữa là đến giờ tập hợp, người dẫn chương trình Tần Cầm cũng đến.

Cô cười chào mọi người, rồi vui vẻ thông báo yêu cầu đầu tiên: "Các ngôi sao ơi, áo khoác màu đỏ đã chuẩn bị xong hết chưa? Bây giờ hãy mặc vào đi nào, chúng ta sẽ chụp một tấm ảnh chung, để khởi đầu thật tốt đẹp nhé!"

Cả nhóm "khen ngợi lẫn nhau" tạm thời dừng lại cuộc trò chuyện, ai nấy đều tìm áo khoác của mình.

Chỉ có Ôn Miểu Miểu vẫn đứng yên, ôm chiếc túi trong tay, Tôn Thượng thì thầm: "Miểu Miểu, ngẩn người gì thế? Sao chưa mặc áo vào?"

Mọi người đều đã mặc áo khoác của mình, nhìn qua là thấy rõ ràng, chỉ có áo khoác của Ôn Miểu Miểu trông không phải của cậu.

Tần Cầm còn cố tình kêu lên "Oa" một tiếng, rồi cô cầm điện thoại che lên miệng và nói vào mic: "Miểu Miểu mặc áo khoác của thầy Tịch trông đẹp quá! Thầy Tịch, mời cặp đôi Miểu Miểu - thầy Tịch lên sân khấu nào!"

Ôn Miểu Miểu sững sờ, mơ hồ nhận ra điều gì đó, nhưng còn chưa kịp nghĩ sâu hơn, cửa phòng lại bị đẩy ra, Ôn Miểu Miểu theo bản năng ngẩng đầu nhìn, đôi mắt to tròn mở lớn ——

Tịch Mộ Yên cuối cùng cũng đến.

Và hắn đã mặc áo khoác đỏ, giống hệt chiếc áo mà Ôn Miểu Miểu đang mặc!

Không chỉ có Tần Cầm mà cả phòng đều đồng loạt kêu lên "Oa", sau đó lại đồng loạt im lặng.

Tịch Mộ Yên mỉm cười, chậm rãi tiến về phía Ôn Miểu Miểu.

Ôn Miểu Miểu ngẩng đầu nhìn hắn, mọi thứ xung quanh như biến mất trong giây phút đó, trong mắt cậu chỉ thấy Tịch Mộ Yên, tai chỉ nghe được tiếng tim đập thình thịch của mình.

Tịch Mộ Yên càng ngày càng tiến gần, cuối cùng dừng lại cách Ôn Miểu Miểu nửa bước chân, hắn hơi cúi người xuống, cười nhẹ nhàng và nói: "Miểu Miểu, em thật đẹp."

Ôn Miểu Miểu đến cả thở cũng như quên mất, cả người đỏ bừng như ráng chiều.

Cuối cùng, không biết ai đó đã nói ra tiếng lòng của cả phòng: "Trời... đây chẳng phải là hiện trường kết hôn sao...?"

*Tác giả có lời muốn nói:

Xin mời hai vị kết hôn ngay tại chỗ! Chương trình hẹn hò chính thức bắt đầu ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play