Sáu vị khách mời đã đến đông đủ, chương trình sắp bắt đầu quay. Tôn Thượng, Hà Viên cùng với các trợ lý của hai cặp khách mời khác đã rời đi. Đội quay phim đang điều chỉnh góc độ máy quay, nhưng Ôn Miểu Miểu vẫn còn đứng sững sờ tại chỗ, như thể chưa hoàn hồn.

Trong đầu Ôn Miểu Miểu như có một đoạn video đang tua đi tua lại, cảnh Tịch Mộ Yên bước vào phòng không ngừng hiện lên trước mắt. Mỗi lần tua lại, tim Ôn Miểu Miểu lại đập nhanh hơn một nhịp.

Ôn Miểu Miểu nghĩ ngợi không chắc chắn rằng có lẽ Tịch Mộ Yên không hề cảm thấy cậu phiền phức và cũng không ngại cho cậu mượn áo khoác. Nói cách khác, Tịch Mộ Yên hẳn sẽ không cảm thấy khó chịu khi mặc đồ giống cậu... Cũng như việc hắn khen cậu đẹp?

Nghĩ đến việc được Tịch Mộ Yên khen và hiện tại bản thân đang mặc chiếc áo khoác của Tịch Mộ Yên, cả hai người mặc đồ giống nhau như một cặp tình nhân, Ôn Miểu Miểu cảm thấy như bản thân sắp "cháy" vì ngượng.

Hơn nữa... Điều quan trọng hơn là, trên áo của Tịch Mộ Yên vẫn còn lưu lại một chút pheromone của hắn. Pheromone từ một Alpha có cấp bậc cao như Tịch Mộ Yên thường lưu lại trên các vật dụng cá nhân và kéo dài rất lâu.

Không thể phủ nhận rằng pheromone của Tịch Mộ Yên là đỉnh cấp. Giờ đây, Ôn Miểu Miểu cảm nhận rõ ràng như mình đang được bao bọc trong pheromone của Tịch Mộ Yên, đặc biệt là phần cổ áo hoàn toàn che kín sau gáy. Dù đã dán miếng dán tuyến thể nhưng sự kích thích này vẫn khiến Ôn Miểu Miểu cảm thấy nóng bừng.

"iểu Miểu?" Tịch Mộ Yên nhẹ nhàng vẫy tay trước mặt Ôn Miểu Miểu, thì thầm hỏi: "Sao vẫn còn ngây người vậy?"

Tịch Mộ Yên tiến đến quá gần, đến mức Ôn Miểu Miểu có thể cảm nhận hơi thở ấm áp của hắn phả vào tai mình. Ngay lập tức, tai cậu tê dại, theo bản năng rụt cổ lại, nửa khuôn mặt dưới gần như vùi trong chiếc áo khoác rộng của Tịch Mộ Yên.

Hương Brandy càng trở nên đậm đặc khiến Ôn Miểu Miểu như bị say xe thêm vài giây trước khi hoàn hồn lại. Cậu vội vàng ngẩng đầu nhìn Tịch Mộ Yên một cái, sau đó cúi đầu bối rối đáp: "Không... Không có gì, em chỉ là nghĩ rằng lúc nãy thầy gặp người quen dưới lầu."

Nhưng vừa rồi nhìn thấy Tần Cầm gửi tin nhắn cho Tịch Mộ Yên và thời điểm hắn xuất hiện một cách chính xác, Ôn Miểu Miểu chợt nhận ra rằng Tịch Mộ Yên đã chào hỏi với Tần Cầm trước và cố ý xuất hiện đúng giờ để gây bất ngờ cho cậu.

"Không gặp người quen." Tịch Mộ Yên cười một tiếng, nói một cách tự nhiên: "Biết em ở đây, dù có gặp người quen cũng sẽ không nán lại lâu như vậy, chỉ là muốn nói một lời với Tần Cầm và tạo một bất ngờ nhỏ cho em. Thế nào, Miểu Miểu có bị anh vừa rồi làm cho bất ngờ không?"

Ôn Miểu Miểu theo bản năng giơ tay sờ tai, tự hỏi liệu mình có đang nghe nhầm không.

Tịch Mộ Yên nói muốn tạo bất ngờ cho cậu?

Tịch Mộ Yên còn nói, biết cậu ở đây nên dù có gặp người quen cũng sẽ không nán lại lâu?

Ôn Miểu Miểu cảm thấy mỗi câu Tịch Mộ Yên nói cậu đều hiểu, nhưng khi kết hợp lại với nhau thì hoàn toàn không thể lý giải được mối liên hệ nhân quả này.

Dù suy nghĩ thêm hai giây vẫn không thể hiểu, Ôn Miểu Miểu không dám hỏi, đành phải đỏ mặt gật đầu, nhẹ nhàng trả lời: "Thật sự rất bất ngờ."

Bất ngờ đến mức khó tin.

Cậu vừa nói xong, Tịch Mộ Yên còn chưa kịp đáp lại thì giọng của Tần Cầm đã vang lên qua micro, đùa rằng: "Thầy Tịch và Miểu Miểu dựa vào nhau gần như vậy, đang thì thầm điều gì mà không cho chúng ta nghe đấy?"

Tịch Mộ Yên ngước mắt nhìn lên, khóe môi hơi nhếch lên, nói một cách tự nhiên: "Không có gì, tôi chỉ đang hỏi Miểu Miểu xem hôm nay tôi mặc như vậy có đẹp trai không."

Lời nói này đúng ý với tổ chương trình, Tần Cầm lập tức phối hợp "Oa" một tiếng rồi cố ý nháy mắt với Ôn Miểu Miểu, hỏi: "Miểu Miểu, cậu thấy sao? Thầy Tịch hôm nay mặc như vậy có đẹp trai không?"

Ôn Miểu Miểu không ngờ Tịch Mộ Yên sẽ đột nhiên nói vậy nhưng cậu nhanh chóng nhận ra rằng từ giờ trở đi cậu phải bước vào trạng thái tình yêu lãng mạn trong chương trình. Hơn nữa, câu hỏi này cũng không khó trả lời, vì vậy Ôn Miểu Miểu mím môi, gật đầu với đôi tai đỏ rực, nhẹ nhàng nói ra suy nghĩ trong lòng mình: "Thầy Tịch, bất luận mặc gì thì cũng luôn rất tuấn tú."

Thực ra, câu trả lời này cũng không quá mới mẻ nhưng có lẽ vì ánh mắt và giọng điệu của Ôn Miểu Miểu khi nói rất nghiêm túc, lại có chút ngượng ngùng khó che giấu khiến không khí xung quanh như bốc lên một màu hồng nhạt.

Tịch Mộ Yên nghiêng mắt nhìn đôi tai đỏ ửng của Ôn Miểu Miểu, ngón tay bỗng nhiên cuộn lại một chút, không nhịn được mà thầm "shhh" trong lòng ——

Ban đầu, hắn chỉ muốn trêu Miểu Miểu, không ngờ Miểu Miểu lại thẳng thắn trả lời khiến trái tim hắn ngứa ngáy ngược lại.

Giọng của Ôn Miểu Miểu không lớn nhưng trong phòng lúc này rất yên tĩnh nên khi cậu vừa dứt lời, cả phòng đều bật cười một cách thiện ý.

"Miểu Miểu, sao cậu ngọt ngào vậy chứ?" Tần Cầm cố ý nói: "Cậu mà như vậy, thầy Tịch chắc chắn sẽ phải say mê rồi."

Ôn Miểu Miểu bối rối: "Em chỉ nói thật thôi..."

Tịch Mộ Yên cắn nhẹ môi trên, trái tim càng thêm ngứa ngáy.

Tần Cầm lại dẫn dắt câu chuyện sang hai cặp đôi khác, sau đó cùng tổ quay phim xác nhận các thiết bị đã sẵn sàng rồi cuối cùng bước vào nội dung chính: "Chào mừng các bạn đến với chương trình thực tế hẹn hò《Crush》, tôi là người dẫn chương trình Tần Cầm và hôm nay chúng ta chính thức bắt đầu quay tập đầu tiên! Nhiệm vụ đầu tiên của các cặp đôi là trong vòng nửa phút hãy chọn một dáng chụp ảnh, càng ngọt ngào càng tốt. Đếm ngược, 3, 2, 1, bắt đầu!"

Khi Tần Cầm vừa dứt lời "Bắt đầu", đồng hồ đếm ngược giống như đồng hồ bấm giây bắt đầu chạy.

Căn phòng lập tức trở nên náo nhiệt, mọi người đều bắt đầu thảo luận sôi nổi vì thời gian rất gấp gáp.

Ôn Miểu Miểu lúc này không còn quan tâm đến sự ngượng ngùng khi nói chuyện với Tịch Mộ Yên nữa, cậu ngước lên hỏi vội: "Thầy Tịch, chúng ta nên tạo dáng như thế nào?"

Tịch Mộ Yên cúi xuống nhìn Ôn Miểu Miểu trong vài giây rồi đột nhiên mỉm cười, nói: "Miểu Miểu, anh sẽ bế em lên, giống như lúc em còn nhỏ ấy, em có muốn thử không?"

Ôn Miểu Miểu đột nhiên ngẩn người, sau đó không biết vì nhớ lại điều gì mà má cậu nhanh chóng đỏ ửng, lan đến cả phần cổ đang bị che một nửa bởi chiếc áo khoác rộng.

"Cái đó..." Ôn Miểu Miểu nhẹ nhàng rung lông mi, nhỏ giọng mở lời, cậu thật sự rất ngượng ngùng, đồng thời cũng vô cùng lo lắng, lo lắng rằng Tịch Mộ Yên vẫn còn nhớ điều đó và càng lo lắng hơn là liệu hiện tại Tịch Mộ Yên có muốn chơi đùa như vậy nữa hay không. Vì thế, giọng cậu run rẩy, rõ ràng trong lòng rất mong đợi nhưng cuối cùng vẫn hỏi: "Như vậy có phải làm phiền anh quá không?"

Ánh mắt của Tịch Mộ Yên chợt trầm xuống trong một khoảnh khắc mà Ôn Miểu Miểu không nhận ra, sau đó hắn hít một hơi thật sâu, đè nén cảm giác khó tả trong lòng và nói với giọng trầm thấp đầy mê hoặc: "Không phiền đâu, ngược lại, anh rất vui lòng. Hơn nữa..."

Hắn dừng lại một chút, cố tình liếc qua hai cặp đôi khác cũng đang thảo luận sôi nổi rồi bỗng nhiên đến gần Ôn Miểu Miểu, ghé sát vào tai cậu và thì thầm: "Hơn nữa, tư thế này có lẽ chỉ có chúng ta mới làm được, Miểu Miểu, em không muốn thử sao?"

Ôn Miểu Miểu căn bản không thể chống lại sự cám dỗ từ Tịch Mộ Yên.

Vì vậy, khi Tịch Mộ Yên vừa dứt lời, Ôn Miểu Miểu lập tức gật đầu mạnh mẽ, đưa ra câu trả lời chắc chắn: "Muốn... Em muốn thử!"

Tịch Mộ Yên một lần nữa nở nụ cười.

Ngay khi cả hai vừa quyết định xong, đồng hồ đếm ngược báo hết giờ, Tần Cầm nhắc nhở: "Còn 5 giây cuối cùng nha, nhanh tạo dáng cho tôi xem nào, 4—3—2—1, hết giờ rồi!"

Khi chữ "Hết giờ" vừa vang lên, ba cặp đôi đều đã hoàn thành tư thế chụp hình.

Lăng Lam và Hạ Tuyên Như tạo dáng với một tư thế múa đầy duyên dáng, Lăng Lam một tay nâng eo Hạ Tuyên Như, Hạ Tuyên Như ngửa người ra sau như một con thiên nga duyên dáng, đồng thời nâng lên một chân dài được Lăng Lam vững chắc đỡ lấy. Lăng Lam vốn mang phong cách trung tính với mái tóc ngắn, trong tư thế này cả hai trông như một công chúa và chàng kỵ sĩ.

Kỳ Dã cũng rất nỗ lực, anh cùng Hàn Ngôn đều là Alpha, lúc này Kỳ Dã nằm trên đất trong tư thế hít đất chuẩn, còn Hàn Ngôn, với khung xương mảnh khảnh hơn, nằm lên lưng anh, hai bên mặt gần sát nhau, tạo cảm giác vô cùng thân mật.

Còn về phần Ôn Miểu Miểu và Tịch Mộ Yên...

Tần Cầm vừa nhìn thì ngạc nhiên, Ôn Miểu Miểu vừa rồi trong những giây cuối của đếm ngược đã đột ngột chạy ra xa vài bước, sau đó chạy mạnh về phía Tịch Mộ Yên, ngay trước mặt Tịch Mộ Yên, cậu nhảy lên, hai tay vòng qua cổ Tịch Mộ Yên và treo mình lên người hắn!

Cả hai chân dài của cậu cũng uốn cong và được Tịch Mộ Yên nâng lên một cách vững vàng bằng một tay.

Rõ ràng là chỉ dùng một tay để đỡ một người không hề nhẹ như Ôn Miểu Miểu nhưng Tịch Mộ Yên vẫn đứng thẳng, khuôn mặt thư thái với nụ cười nhẹ, không có vẻ gì là đang phải gắng sức.

Tư thế này làm cho Ôn Miểu Miểu trông nhỏ nhắn và đáng yêu hơn hẳn khi được Tịch Mộ Yên bế lên.

Tịch Mộ Yên khẽ ngẩng đầu, đôi mắt mỉm cười nhìn Ôn Miểu Miểu, trong khi Ôn Miểu Miểu xấu hổ đến mức không dám đối diện với hắn nhưng khóe môi vẫn không ngừng giấu một nụ cười.

"Tuyệt quá, đây chính là mãnh A kiều O trong truyền thuyết đây sao!" Tần Cầm cảm thán: "Quả nhiên, sự chênh lệch về hình thể thật sự không bao giờ lỗi thời!"

Lúc này, không chỉ mặt Ôn Miểu Miểu đỏ bừng mà ngay cả chiếc cổ nhỏ nhắn của cậu cũng bị nhuộm một màu hồng nhạt.

*Tác giả có lời muốn nói:

Hãy cùng tôi nói lên: Sự chênh lệch về hình thể mãi mãi không bao giờ lỗi thời!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play