Lúc này nhìn thấy dòng tin nhắn trong phần mềm chat mà lòng Mạc Bạch cảm thấy chua xót không thôi.
Cô bấm vào trang cá nhân của "Mẹ", muốn xem thêm tin tức về mẹ.
"Mẹ" đăng rất nhiều bài lên vòng bạn bè, Mạc Bạch tiện tay bấm vào ảnh thì bỗng toát mồ hôi lạnh ướt sũng cả người. Hai tay run rẩy suýt nữa đã không cầm được điện thoại.
Đó là bức ảnh selfie của "Mẹ" trên tay đang cầm thêm một hộp cơm giữ nhiệt. Cánh tay của "Mẹ" đầy những vết hoen tử thi, khuôn mặt đã thối rữa một nửa và một nhãn cầu treo bên ngoài hốc mắt, dù nhìn như thế nào thì cũng không phải là một người sống!
Hơn nữa, vẻ ngoài mơ hồ có thể nhận dạng được hoàn toàn khác với mẹ thật của cô.
Đây không phải là mẹ cô!
Mạc Bạch lau mồ hôi lạnh, đưa mắt nhìn dòng chữ kèm theo bức ảnh, chỉ thấy trên đó viết: Mang cơm tối đến cho con gái, muốn gặp con gái quá đi mất, thực sự rất vui vẻ, rất nhớ con bé.
Thời gian đăng là 18:30, cũng là lúc Mạc Bạch tỉnh dậy và nhìn thấy dòng chữ nhiệm vụ bằng máu.
Mạc Bạch: “...”
“Cô con gái được nhắc đến trong vòng bạn bè này không phải là tôi đấy chứ?” Mạc Bạch vừa nghĩ đến liền cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Cô vừa nảy ra ý tưởng này, còn chưa kịp nghĩ cách đối phó thì chuông cửa đột nhiên vang lên.
Mạc Bạch liếc nhìn bầu trời đã tối hẳn, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Phải tỉnh táo!
Mạc Bạch dùng sức nắm chặt bàn tay trái, nhịp tim dần dần ổn định.
Việc trốn thoát không thể giải quyết được vấn đề, với mối đe dọa cái chết trong ba ngày sắp xảy ra thì cô nhất định phải đối mặt với con quái vật ngoài cửa.
Thế là Mạc Bạch cố gắng hết sức dùng giọng điệu bình tĩnh, lớn tiếng nói ra ngoài cửa: “Ai vậy”
"Là mẹ đây, bé ngoan, mở cửa ra đi con.” Ngoài cửa vang lên một giọng nói rất nhẹ nhàng, nghe rất vô hại, nhưng giọng nói đó hoàn toàn khác với giọng nói lớn tiếng của mẹ Mạc Bạch.
“Chờ một chút.” Mạc Bạch nói.
Tiếng gõ cửa đã ngừng, dường như"mẹ" ngoài cửa thật sự rất kiên nhẫn chờ Mạc Bạch mở cửa.
Mạc Bạch cũng không vội mở cửa, xét đến thể trạng của cô thì từ từ mở cửa là chuyện hợp lý.
Như lúc này cô đang nằm trên giường, nhấc đầu giường lên, kéo xe lăn sang một bên và dùng tay để di chuyển mình vào xe lăn thì chuỗi hành động này sẽ mất ít nhất mười phút. Vì vậy ngay cả khi cô tốn nửa tiếng để đến đó mở cửa thì cũng rất bình thường.
Mạc Bạch muốn nhân lúc này chuẩn bị một chút, ngoài ra cô còn muốn xem nếu cô chậm chạp không mở cửa thì "mẹ" ngoài cửa có phá cửa xông vào hay không.
Cô bình tĩnh đẩy chiếc xe lăn đến bên giường, sờ soạng mấy lần ở đầu giường, quả nhiên phát hiện dưới tấm nệm đầu giường có thứ gì đó.
Đó là một cây gậy bóng chày bằng kim loại.
Con gái ở một mình phải chú ý an toàn, huống chi Mạc Bạch còn tàn tật. Mếu gặp nguy hiểm thì ngay cả chạy trốn cũng khó mà làm được.
Để đối phó với những trường hợp khẩn cấp, cô đã chuẩn bị một cây gậy kim loại, bình thường cô đều giấu ở đầu giường. Căn phòng này mô phỏng hoàn toàn ngôi nhà của cô, thậm chí cả cậy gậy cũng ở đó.
Mạc Bạch vung gậy hai lần, dù nó vô cùng nặng nhưng Mạc Bạch lại vung gậy dễ dàng nhẹ nhàng như gậy gỗ.
Do chi dưới bị liệt nên Mạc Bạch phải dùng cánh tay để thay thế một phần chức năng của đôi chân. Vì vậy sức mạnh chi trên của cô lớn hơn nhiều so với những cô gái bình thường.
Cho dù không tính là lực sĩ nhưng để vung mạnh một cây gậy kim loại cũng không phải việc gì khó.
Với cây gậy kim loại trong tay, Mạc Bạch bình tĩnh lại rất nhiều.
Cô không chắc liệu các đòn tấn công vật lý có hiệu quả hay không. Có lẽ đối với một con quái vật kỳ lạ như "Mẹ" thì một cây gậy kim loại sẽ ít có tác dụng và cần có những khả năng siêu nhiên mạnh mẽ hơn để tiêu diệt "Mẹ".
Chỉ là Mạc Bạch tin cái thế lực thần bí giúp cô sống sót kia đã phát ra tuyên bố "sống sót" thì chứng tỏ cô có khả năng sống sót. Nếu không thì thà đưa cô đi chết còn hơn, tốn nhiều công sức như vậy để làm cái gì.