Hai chữ “sống sót” này đã tiếp thêm sức mạnh mới cho linh hồn vốn đã cạn kiệt từ lâu của Mạc Bạch.
Cô muốn sống sót!
Không cần phải đắn đo về những điều không cần thiết như gặp phải loại sự kiện thần kỳ nào trong thời hạn ba ngày. Mạc Bạch không cần phải suy nghĩ về những điều xa xôi như vậy, cô quyết định tập trung vào hiện tại ngay lập tức.
Điều quan trọng nhất lúc này là tại sao cô lại chết và chết như thế nào? Là do người làm hay là ngoài ý muốn, tại sao lại có thể xác minh khoảng thời gian ba ngày rõ ràng như vậy?
Hàng loạt câu hỏi như một mớ hỗn độn khiến suy nghĩ của Mạc Bạch rối tung, nhưng cô không hề hoảng sợ mà bắt đầu tìm kiếm những manh mối cơ bản nhất.
Thời gian, địa điểm và con người là những yếu tố cơ bản nhất của manh mối.
Mạc Bạch nhìn quanh thì thấy căn phòng giống hệt căn phòng cô ở trước khi chết. Đó là một căn hộ đơn sơ, trong phòng chỉ có một cái bàn, trên bàn có một cái máy tính và một cái giường chạy bằng điện có thể giúp bệnh nhân đứng dậy. Một cái bếp đơn giản với một cái nồi điện nhỏ cho một người dùng.
Mạc Bạch quay xe lăn đi vào phòng tắm rộng, bên trong có bồn cầu dành cho người khuyết tật giống như nhà vệ sinh ở nhà cô.
Chiếc xe lăn cô đang ngồi cũng chính là chiếc xe lăn cô đã sử dụng mấy năm nay, ngay cả vết rách trên tay vịn cũng giống.
Dường như khung cảnh của cuộc đời cô đã được khôi phục từng cái một.
Điểm khác biệt duy nhất là trên bàn làm việc của cô lẽ ra phải có một bộ mỹ phẩm mới.
Sau khi biết ngày tàn của mình đang đến gần thì cô đã mua nó.
Trước khi chết, cô đã mời người bạn thân nhất của mình đến để trang điểm.
Bạn thân của cô là một người dẫn chương trình sắc đẹp, tuy còn trẻ nhưng cô ấy có tài trang điểm rất tốt. Mạc Bạch đã nhờ cô ấy giúp khôi phục lại vẻ ngoài khi còn khỏe mạnh nhất.
Mạc Bạch không muốn chết trong dáng vẻ hốc hác tiều tụy.
Qua bàn tay điêu luyện của người bạn thân, Mạc Bạch trông khỏe mạnh như thuở mười tám, trong gương tràn đầy sức sống nhưng thân hình gầy gò, yếu đuối, cả người có một nét đẹp không được trọn vẹn.
Nếu như có người có thể vẽ lại hình ảnh Mạc Bạch vào khoảnh khắc ấy thì bức tranh đó chắc chắn sẽ tràn đầy khát vọng sống.
Trang điểm xong, Mạc Bạch tiễn cô bạn thân đang khóc đẫm lệ đi. Cô ngồi trước cửa sổ nhìn mặt trời lặn, một mình lặng lẽ cảm nhận dòng chảy không ngừng của mạng sống.
Nhớ lại cảnh tượng này, Mạc Bạch quay xe lăn đến trước gương, khuôn mặt trong gương của cô giống hệt như trước khi chết. Lớp trang điểm kia dường như đã sinh trưởng ở trên mặt cô, trở thành dáng vẻ thật sự mà cô nên có.
Mạc Bạch rửa mặt nhưng không tẩy trang.
Nước da trắng ngần do phấn nền mang lại đã trở thành màu da thật của cô, còn phấn má hồng nhạt chuyển thành màu hồng hào của đôi má cô.
Mọi thứ vẫn như trước thì cô còn sống, khắp nơi đều lộ ra vẻ kỳ lạ quỷ dị.
Nếu Mạc Bạch không trải qua nỗi sợ hãi lớn nhất trong đời thì chắc là lúc này cô đã hoảng sợ luống cuống, la hét và gọi cảnh sát đến giúp đỡ.
Cũng may lúc này cô chẳng còn gì để mất nữa, dù tương lai có đầy rẫy những ẩn số, nhưng đối với Mạc Bạch, đó là “được” chứ không phải là "mất".
Cô thực sự rất muốn biết sau ba ngày sống sót thì cô có thể nhận được cái gì? Có phải là một cơ thể khỏe mạnh hơn hay không?
Mạc Bạch vô thức đưa tay vuốt ve đôi chân xấu xí không trọn vẹn, trong lòng không hề sợ hãi mà chỉ có mong chờ.
Cô đẩy xe lăn đi đến bên cửa sổ, bầu trời vẫn như trước khi cô chết. Lúc đó mặt trời đang lặn, trên bầu trời chỉ còn lại một đám mây màu đỏ như máu.
Mạc Bạch lục túi áo, phát hiện điện thoại di động trong túi áo khoác, thời gian hiển thị trên màn hình là 18:59 phút.
Sau khi tỉnh dậy được khoảng nửa giờ thì đầu óc vẫn còn hơi hỗn loạn. Nói cách khác, cô vẫn còn 71 giờ 30 phút để sống. Trong thời gian này, tính mạng của cô sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, và cơn khủng hoảng sẽ không biết từ đâu mà đến.
Mạc Bạch cảm thấy cấp bách, thời gian bóp nghẹt cổ họng. Cô vội vàng mở điện thoại ra để tìm thêm manh mối.