*
Trong khi đó, ở tầng trên.
Tưởng Ngư đang kiểm kê đồ đạc của mình.
Sau khi trọng sinh trở về, việc đầu tiên cô làm là chia tay với tên bạn trai tồi tệ.
Khi gã rời đi, gã đã lén lút mang theo chiếc vòng ngọc tổ truyền của cô. Tưởng Ngư cảm thấy không đúng, liền lấy lại.
Quả thật, chiếc vòng đó là một không gian!
Tưởng Ngư ban đầu vui sướng tột cùng, sau đó ôm lấy tay mình mà khóc nức nở.
Hóa ra không gian đó thật sự là của cô ấy.
Ở kiếp trước, tất cả những thứ mà Trần Kiều Kiều có được nhờ không gian đều là vì cô!
Hạnh phúc của bọn họ là nhờ vào xương máu của cô mà thành.
“Ông trời quả thật công bằng, đã cho mình cơ hội làm lại từ đầu, để mình có thể báo thù tên bạn trai tồi, còn có cả thời gian tích trữ vật tư, không đến mức rơi vào cảnh thê thảm như kiếp trước…”
Ai mà có ngờ?
21 ngày nữa thôi, thế giới yên bình này sẽ biến thành tận thế nhỉ?
May thay, cô đã sống lại, chắc chắn sẽ không lặp lại kết cục bi thảm như kiếp trước.
Nghĩ đến kiếp trước, Tưởng Ngư rùng mình.
May là còn 21 ngày, nhưng cũng chỉ còn 21 ngày để chuẩn bị.
Việc đầu tiên mà Tưởng Ngư làm là thay cửa sổ và cửa ra vào.
Kiếp trước, khu nhà của họ là khu vực sống sót, vẫn còn tồn tại khi thảm họa xảy ra.
Cô ấy thay cửa sổ và cửa ra vào không phải để ở, mà là không muốn người khác làm hỏng ngôi nhà mà cha mẹ để lại cho mình.
Vì vậy, cô còn mua cả hàng rào sắt.
Khi tận thế đến, sẽ đặt ở hành lang, tuyệt đối không để ai lại gần ngôi nhà của cô ấy.
Lý do chờ đến khi tận thế đến mới thay là không muốn thu hút sự chú ý.
Chỉ thay cửa sổ và cửa ra vào thôi, chẳng ai để ý đâu.
Thời buổi này, ai mà để tâm đến việc nhà người khác chứ?
*
Dưới tầng.
Thịnh An và Hách Kính Nghiệp nghe rất chăm chú, hai dì Trương và dì Ngô nói chuyện rất là hứng khởi.
Một nhóm ông lão bà lão đang khiêu vũ vừa trở về.
Trong số đó, có một người hỏi: “Tiểu Trương, Tiểu Ngô, hai người đang nói gì vậy?”
Dì Trương nhanh mồm nhanh miệng: “Hai vị này là cảnh sát, chúng tôi đang nói về căn hộ số 605 ở tòa nhà 3!”
Một nhóm người già nghe vậy lập tức hưng phấn, cũng kéo đến đây.
Những ngày nghỉ hưu là để tìm niềm vui cho bản thân, đặc biệt là thế hệ của họ, cái này không gọi là hóng drama, mà là nhiệt tình.
“Có phải là cô gái trẻ đó không?”
“Ai ôi, con bé trước kia còn ổn, gần đây không biết sao lại thay đổi tính cách, chia tay với bạn trai rồi.”
“Đấy là do bạn trai nó ngoại tình.”
“Sao bà biết?”
“Mấy hôm trước có một nam và một nữ đến tìm con bé cãi nhau, tôi nghe thấy, hình như còn liên quan đến một chiếc vòng tay gì đó.”
“Con nhóc ấy cũng thật kỳ lạ, còn thay cả cửa sổ và cửa ra vào, để đề phòng đôi nam nữ kia à? Thế thì cũng không cần phải thay lại đắt như thế thế chứ?”
“Là đặt ở chợ vật liệu xây dựng à?”
“Đúng rồi, ở nhà Tiểu Triệu đó.”
…
Lão Triệu nói: “Không chỉ thay cửa sổ, cửa ra vào, còn đặt một hàng rào sắt nữa, kích thước giống với hành lang của chúng ta, yêu cầu phải chắc chắn nhất, còn có thể chống bom, cửa hàng của cháu trai tôi không có, nên phải tìm đặt ở nhà sản xuất, nhà sản xuất còn thấy yêu cầu của cô bé đó kỳ lạ cơ mà.”
“Chẳng nhẽ cô ấy nghe thấy mấy cái tin đồn về tận thế trên mạng?”
“Có khả năng lắm, giới trẻ bây giờ cũng thật kỳ lạ.”
*
Trên tầng.
Tưởng Ngư nghĩ đến không gian của mình, lại cảm thấy hào hứng.
Có không gian thật sự tiện lợi biết bao!
Chẳng hạn như hàng rào sắt kia, vừa nặng vừa dày, cô đã cho người ta để ở hầm không có camera, đợi khi không ai để ý, lập tức thu vào không gian, không mất chút sức lực nào.
Tưởng Ngư thậm chí nghĩ, nếu cô ấy gặp nguy hiểm bất ngờ, thả hàng rào sắt ra ngoài cũng có thể đập chết người ấy nhỉ?
Thật sự là bàn tay vàng cần có của người lữ hành!
Mà cô chỉ cần sử dụng cẩn thận, ai mà biết được cô có không gian cơ chứ?
*
Dưới tầng.
“Vậy con bé ấy sao không lắp hàng rào sắt?”
“Ai mà biết được? Chưa từng thấy bao giờ.”
Dì Trương ghé sát bên Thịnh An, hạ giọng nói:
“Người ở chợ vật liệu xây dựng mang đến tầng hầm, phải mấy người mới khiêng nổi cái đó, vừa to vừa nặng như thế, cũng không thấy con bé đó đến khiêng, kỳ lạ thật sự.”
Thịnh An ánh mắt hơi động, nhướn mày.
*
Trên tầng.
Tưởng Ngư nhìn vào vật tư trong không gian của mình.
Thời buổi này mua sắm thật tiện lợi, cô đặt hàng online, để cho người giao hàng mang đến tận nhà, đợi khi người ta rời đi thì lập tức thu vào không gian.
Đặt hàng ở vài cửa hàng khác nhau, không gây chú ý mà còn tích trữ được nhiều đồ.
Tưởng Ngư nở một nụ cười: “May mà có không gian này, nếu không, làm sao chứa hết số đồ này? Nhà cũng không đủ chỗ, lại dễ gây sự chú ý, chẳng bằng có không gian rồi, đến lúc xảy ra chuyện bất ngờ, chỉ cần phủi tay một cái là đi thôi…”
Những người không có dị năng lại mang theo nhiều đồ đạc vào kiếp trước sẽ như thế nào, cô ấy đã tận mắt chứng kiến.
Đến lúc cần đi nơi khác, cô chỉ cần mang theo một ba lô là đủ.
Không gây sự chú ý, mà còn có thể nhờ vào không gian giải quyết hết nhu cầu của mình.
Ai sẽ biết được, cô rốt cuộc có bao nhiêu đồ chứ?
*
Dưới tầng.
Một ông lão khác lại ghé sát bên “cảnh sát nhân dân” Thịnh An, dùng giọng điệu ngạc nhiên nói:
“Đồng chí cảnh sát, cô không biết đâu, cô gái đó mua rất nhiều đồ, chỉ riêng gạo, hôm qua đã mua 135 bao, toàn bộ đều là loại 50 cân!”
Một bác gái mặc trang phục khiêu vũ lên tiếng:
“Đúng rồi, đúng rồi, tôi cũng thấy, có mấy người giao hàng còn thay phiên nhau chạy tới chạy lui, đúng là một đoàn xe tải!”
“Hôm qua con bé còn mua 120 bao bột mì, 5 thùng muối, 5 thùng đường, còn có…”
“Chỉ riêng nước đóng bình, lão Trần đã giao cho cô ấy 100 bình rồi!”
“Ai lại mua sắm như thế? Dùng hết sao được?”
“Trong phòng chắc chắn không đủ chỗ để chất chứ?”
*
Trên tầng.
Tưởng Ngư: “Ai có thể chui vào được không gian của mình mà đếm cho được chứ?”
Dưới tầng.
Dì Trương: “Tôi đếm rất rõ ràng, cô ấy mua tổng cộng 160 bao gạo, 120 bao bột mì, 100 gói muối, 100 gói đường, rồi cả một lượng lớn hoa hồi (*)…”
(*) Hoa hồi: gia vị
Trên tầng.
Tưởng Ngư: “Cho dù tận thế có xảy ra, cũng chẳng có ai nghi ngờ mình đâu.”
Dưới tầng.
Dì Ngô: “Đồng chí cảnh sát, chúng tôi nghi ngờ cô ta chính là gián điệp!”